Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:09
Lượt xem: 1
Ánh mắt cô sáng rực lên, đồng hồ để bàn có giá thị trường tầm 43 đồng, phải có phiếu mới mua được, là thứ cực kì đắt hàng, thanh niên khi kết hôn thích mua một chiếc để khoe ra, dù không mua được cũng muốn bỏ tiền thuê vài ngày trưng ra cho người ta thấy.
Cô muốn cái đó!
Đề thi lần này có độ khó cao hơn hẳn cuộc thi ở công xã, nhưng vẫn không làm khó được Lạc Di.
Hồi bé cô từng được tham gia lớp huấn luyện tính nhẩm, biết rất nhiều phương thức và kĩ xảo tính nhanh.
Tốc độ làm bài của Lạc Di rất nhanh, tay viết xoẹt xoẹt, khiến mấy vị giám thị trong phòng đều chú ý, còn cố ý đi qua quan sát rất nhiều lần.
Giữa giờ, có mấy vị lãnh đạo đi vào kiểm tra, thầy giám thị ra đón, chỉ vào Lạc Di nói gì đó.
Sau đó, các vị lãnh đạo bèn đi tới bên cạnh Lạc Di, xem cô làm bài.
Mấy thí sinh gần đó đều căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh, tay cũng run lên, rõ ràng tâm lý hơi kém.
Lạc Di biết có người nhìn mình chằm chằm nhưng không hề ngẩng đầu, tay vẫn vững vàng, trông đặc biệt bình tĩnh.
Dưới ánh mắt chăm chú của bao người, cô bình thản làm xong câu cuối cùng, kiểm tra lại một lần rồi mỉm cười thoải mái.
Vương Hoa ngồi sau đó mấy bàn ngẩng lên liếc nhìn, ánh mắt mê mang, mấy người này sao lại vây quanh Lạc Di thế nhỉ?
Hay là có gì đó bất thường?
Nhưng cậu ta không muốn bỏ thời gian nghĩ nhiều, còn nửa số câu chưa làm đâu.
Cậu ta đã hứa với ba, nhất định phải thi được thành tích thật tốt, thuận lợi giành được một suất tham dự kì thi cao cấp hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-109.html.]
Cậu ta nôn nóng hấp tấp làm vội, bỗng nghe thấy có một âm thanh quen thuộc vang lên: “Em xong rồi ạ.”
Vương Hoa thật muốn mắng to lên, lại là Lạc Di, chỉ biết khoe khoang, không thèm để ý đến cảm thụ của các thí sinh khác.
Có biết cô nàng nộp bài thi sớm sẽ khiến các thí sinh khác có áp lực lớn cỡ nào không? Đồ ích kỉ.
Cậu ta trợn mắt nhìn Lạc Di nộp bài rồi rời khỏi phòng thi, lòng như bị dày vò, nóng ruột đến vã mồ hôi.
Lạc Di còn tưởng mình là người nộp bài sớm nhất, nhưng khi ra đến cửa đã thấy Tiêu Thanh Bình ở đó, cậu đang chạy bộ, chạy vòng vòng mấy lượt, hẳn là để cho ấm người: “Anh làm bài xong rồi à? Nhanh thế.”
Còn nhanh hơn cả cô, thật đáng sợ.
Cô có lợi thế đứng trên vai người khổng lồ, hội tụ tri thức nghìn năm chắt lọc ra, cho nên mới đi tới bước này.
Vậy còn Tiêu Thanh Bình? Với cậu ấy, hẳn chỉ có một cách giải thích, đó là thiên tài chân chính.
Tiêu Thanh Bình mỉm cười, từ nhỏ cậu đã vô cùng mẫn cảm với số học, mấy đề thi kiểu này không làm khó được cậu.
Cậu cũng không muốn gây chú ý như thế, nhưng phòng thi quá lạnh, ngồi lâu thực sự không chịu nổi.
Các thầy cô đi cùng thí sinh của các công xã đang túm năm tụm ba trò chuyện, thấy có người đi ra đều giật mình, vội nhìn đồng hồ, mới hết nửa tiếng, nhưng tổng thời gian thi là một tiếng cơ mà.
Hiệu trưởng Ngô vội chạy tới, chau mày: “Lạc Di, sao em lại đi ra? Sao không kiểm tra lại bài cẩn thận thêm chút nữa?”
Nhóc con này ra sớm thế làm gì? Đây là một kì thi quan trọng, dù thế nào cũng phải ngồi yên trong đó kiểm tra bài cho tới khi chuông báo hết giờ chứ.
Lạc Di làm bộ đáng thương, ôm bụng nói: “Em đói quá.”
Sáng chỉ mới được ăn một bát cháo khoai lang, giờ đã tiêu hóa hết rồi.