Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:07
Lượt xem: 1

Vương Hoa tức đến độ nghẹn họng.

Cũng vào lúc này, cổng trường vừa được mở ra, đám học sinh đi thi lập tức ùa vào như ong vỡ tổ, Lạc Di đủng đỉnh đi sau cùng, không hề nôn nóng.

Tiêu Thanh Bình cũng yên lặng đi cạnh cô, rồi bất chợt, cậu bật cười: “Ha ha ha ha.”

Lạc Di ngơ ngác ngẩng đầu: “Cười gì thế?”

Tiêu Thanh Bình tưởng tượng đến cảnh Lạc Di xắn tay áo hung ác đánh chó điên, lại nghĩ tới vẻ mặt tái xanh của Vương Hoa, càng cười không dừng được: “Thật đáng yêu.”

Lạc Di hơi ngượng ngùng, cô đanh đá như vậy sao có thể gọi là đáng yêu được?

Căn cứ theo phép lịch sự tối thiếu, cô bèn cười cười nói một câu: “Cậu cũng rất dễ coi.”

Tiêu Thanh Bình hơi đỏ mặt: “Cậu càng dễ nhìn hơn.”

Hiệu trưởng Ngô đang lặng lẽ đi sau lưng hai đứa nhỏ, nghe đoạn hội thoại ấu trĩ này, khóe miệng giật giật, hai bên khen qua khen lại thế, thú vị lắm sao?

“Lạc Di, hãy thi tốt nhé.”

Cuộc thi này vô cùng quan trọng với Lạc Di, có thể nói, nó sẽ quyết định số phận và tương lai của cô.

Dân thôn Hồng Tinh rất đoàn kết, hiện giờ họ đã có ý oán hận cô bé vì vụ việc Vương Hải Yến, tuy tạm thời chưa có ý định làm gì có hại, nhưng sau này thì sao?

Nếu có thể giành giải, đem vinh quang về cho công xã thì công xã chắc chắn sẽ che chở cho cô bé.

Những lời này thầy không nói với Lạc Di, sợ tạo thành áp lực cho cô bé trước khi thi, nhưng vẫn luôn lo lắng và mong ngóng cô bé có thể dựa vào kì thi này để thoát khỏi khốn cảnh.

Lạc Di lại hoàn toàn chẳng hề hay biết, nhưng theo tính cách của cô, dù có biết cũng chẳng thèm để tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-108.html.]

“Thầy cứ yên tâm ạ.”

Vì tiền riêng, vì thịt kho tàu, vì mì Dương Xuân, vì bữa cơm không cần độn ngô khoai, tiến lên.

Trường thi chia làm hai tổ, tổ trung học cơ sở và tổ tiểu học.

Lạc Di nhanh nhẹn bước về phía tổ thi tiểu học, Tiêu Thanh Bình dừng bước, chỉ về phía bên kia: “Tôi qua bên đó nhé.”

Lạc Di trố mắt: “Cậu là học sinh trung học cơ sở á?”

Trông chỉ lớn bằng cô thôi mà, chẳng lẽ nhìn lầm?

“Ừ, năm nay tôi 13 tuổi, lớp 7 rồi.” Tiêu Thanh Bình vì suy dinh dưỡng nên rất gầy, trên người vận chiếc áo bông rách, mặt mũi trắng bệch vì gió lạnh lùa vào.

Có điều, trông cậu rất có tinh thần, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lạc Di hôm nay mặc chiếc áo bông màu đen, được sửa lại từ quần áo cũ của Ngô Tiểu Thanh, trông xám xịt chẳng có gì đáng để mắt, nhưng bông chần trong áo là bông mới, siêu ấm.

Cô bèn vung nắm tay nhỏ: “Tiêu Thanh Bình, chúng ta cố gắng lấy giải nhất nhé.”

“Được.” Tiêu Thanh Bình nhìn cô bé, đôi mắt sáng rực, lấp lánh như sao trời mùa hạ.

Chỗ ngồi được đánh số xen kẽ giữa các trường, Lạc Di ngồi chính giữa, trái phải trước sau đều không quen, tuy phòng học nhỏ ngồi đầy học sinh nhưng không có hệ thống sưởi nên lạnh lẽo như động băng vậy.

Có bốn giám thị, trước một, sau một, hai người qua lại tuần tra, Lạc Di hơi ngạc nhiên, một cuộc thi nhỏ mà thôi, làm vậy có phải hơi trịnh trọng rồi không?

Cô luôn cảm thấy không khí nơi này rất kì lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại không nói rõ được.

Thầy giám thị đi thẳng vào chủ đề: “Các em, hãy nghiêm túc thi hết mình, không được gian lận.”

Thứ Lạc Di chú ý nhất là phần thưởng, giải ba được một chiếc cốc tráng men, giải nhì là một bình thủy in chữ song hỉ, giải nhất… là một chiếc đồng hồ để bàn hiệu Tam Ngũ.

Loading...