Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:05
Lượt xem: 1
Thực tế, yên tĩnh này là do nhiều bên liên hợp đè chuyện đó xuống.
Trường tiểu học Hồng Tinh có thêm một cô giáo mới, họ Thẩm, là thanh niên trí thức của địa phương, thông qua thi cử đàng hoàng mới giành được suất này, học thức khá tốt, tính tình cũng hiền hòa.
Hôm nay, Lạc Di đại diện cho công xã lên thị trấn tham gia cuộc thi tính nhẩm của huyện, hiệu trưởng Ngô đích thân đưa cô đi.
Ngoài Lạc Di còn có mấy học sinh khác, một là Vương Hoa, một người khác nữa là nữ sinh, tên Tôn Quỳnh, lần trước cũng tham gia cuộc thi của công xã, ba người coi như là đại biểu của bậc tiểu học.
Còn có ba học sinh khác thuộc bậc trung học, tham gia cuộc thi tính nhẩm dành cho học sinh trung học cơ sở. Vì thế, công xã còn bố trí một chiếc máy kéo tới đưa đón các học sinh.
Dọc đường đi, Vương Hoa chỉ trò chuyện với Tôn Quỳnh, cố ý cô lập Lạc Di.
Trò trẻ con này vốn chẳng đủ để Lạc Di quan tâm, cô lười nhác tựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hiệu trưởng Ngô thấy thế, thầm khen tâm tính cô học trò nhỏ này thật vững, hoàn toàn không thấy cô bé căng thẳng hay lo lắng gì. Những học trò khác đều đang cố gắng trao đổi với nhau để tìm hiểu thêm tin tức, trong khi cô bé Lạc Di này lại chọn ngủ.
Địa điểm thi lần này được đặt ở trường trung học cơ sở của thị trấn, vừa xuống xe, Lạc Di liền nghe thấy có người gọi mình.
“Lạc Di!”
Cô quay đầu lại, bắt gặp một bóng dáng thon gầy, mắt như chợt sáng lên: “Tiêu Thanh Bình.”
Lạc Di vô cùng hào hứng hỏi: “Ông của cậu có khỏe không? Đã khỏi ốm chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-107.html.]
Lần trước chia tay quá vội vã, đến giờ cô vẫn còn nhớ hai ông cháu nhà họ Tiêu.
Tiêu Thanh Bình không ngờ lại có thể trông thấy Lạc Di ở trường học, cô ấy vẫn hào hứng vui vẻ, lạc quan cởi mở hệt một mặt trời nhỏ như trước.
Cậu nhìn cô gái nhỏ, vô thức nở nụ cười: “Ông nội tôi khỏe rồi, ông đã nói phải cảm ơn cậu và mọi người mới được, thế còn cậu thì sao? Sao cậu lại ở đây?”
Lạc Di nhìn đám học sinh lao nhao xung quanh: “Tôi tới tham gia cuộc thi tính nhẩm…”
Tiêu Thanh Bình mừng rỡ: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”
Lạc Di thật không nghĩ tới, hôm nay là chủ nhật, học sinh có mặt ở nơi này đều là các tuyển thủ dự thi cả.
Cô bèn hào hứng nói: “Vậy chúng ta cùng cố lên nhé, phải dốc hết sức thi tốt, đó mới chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho đối thủ.”
Tiêu Thanh Bình gật đầu thật mạnh, nụ cười trên môi càng tươi tắn hơn.
Hai người đang trò chuyện rôm rả, chợt bên cạnh có một tiếng hừ lạnh vang lên: “Lạc Di, cô phải nhớ lấy, hôm nay tới đây là để tranh tài, đừng có mà làm mất mặt công xã chúng ta.”
Đó là Vương Hoa, vừa rồi cố tình cô lập cô, giờ lại giở bài châm chọc khiêu khích.
Lạc Di rất khó hiểu, cô đã làm gì chứ: “Đừng để ý cậu ta, đầu óc cậu ta có bệnh đó.” Người nhà họ Vương này đều có tật ở não hay sao ấy.
Vương Hoa luôn cảm thấy con nhóc này trông thật ngứa mắt: “Chỉ biết hi hi ha ha với nam sinh lạ, không biết e dè là gì, nếu mà cô thua, tôi xem xem trở về cô phải ăn nói thế nào…”
Lạc Di bắt đầu bực rồi, cô với cậu ta thân quen lắm sao? Cậu ta có tư cách gì mà nói cô? Làm như mình to lắm vậy đó: “Phiền cậu giữ khoảng cách lịch sự đi, còn dám chọc vào tôi, ngay cả chó điên tôi cũng dám đánh đấy nhé.”