Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:04:00
Lượt xem: 1
Lạc Quốc Vinh ngồi xuống, lấy đũa gắp một đũa mì sang bát Ngô Tiểu Thanh, để bà được ăn thêm một chút, thái độ thật sự dịu dáng ấm áp.
Hai người nhường qua nhường lại, bầu không khí hài hòa vui sướng, Lạc Di mím môi cố nén cười.
Nước mì lác đác hành xanh, tản ra một mùi thơm hấp dẫn, uống một hớp nước mì nóng, tươi ngon đặc biệt.
Sợi mì làm tay, dai ngon xuất sắc, một bát mì Dương Xuân có thể nếm ra mùi vị của Mãn Hán toàn tịch.
Ban đầu, thấy bát mì lớn, Lạc Di còn tưởng mình ăn không hết nổi, ai ngờ khi gắp đũa mì đầu tiên liền không dừng đũa được, toàn bộ bát mì đều vào bụng nhanh chóng, cả nước mì cũng bị uống sạch không chừa chút cặn.
Ăn xong, cô lau miệng, thỏa mãn thở ra, lần sau tích góp tiền trở lại ăn tiếp.
Thấy cha mẹ và em trai còn đang từ từ ăn từng miếng như thể tiếc nuối, không nỡ ăn nhanh, lòng Lạc Di rất thương xót.
Cô nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ trong đầu xoay chuyển thật nhanh, thời đại này không được làm buôn bán, đến chợ đen thì quá nguy hiểm, khó đây.
Thời tiết đang ngày càng lạnh đi, không thể lên núi hái thảo dược, con đường làm kinh tế này coi như bị chặt đứt tạm thời.
Khó quá đi.
Thôi vậy, trước mắt cứ chuẩn bị cho cuộc thi tính nhẩm trước đã, tranh thủ kiếm được giải lớn chút, phần thưởng chắc cũng không tệ đâu.
Dựa theo quy luật thì phần thưởng của huyện chắc chắn phải to hơn của công xã, có thể chờ mong.
Và phần thưởng có thể quy đổi ra tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-104.html.]
Ý thức được điều này, mắt Lạc Di như sáng lên, thật quá tốt.
Sau này, bất kể cuộc thi gì, có thời gian nhất định phải tham gia mới được.
“Tiểu Di, con đang cười gì thế?”
“Con…” Lạc Di vừa định trả lời thì khóe mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc, “Í, kia có phải chị Xuân Mai không nhỉ? Chị ấy đi cùng ai thế?”
Lạc Xuân Mai đang đi cùng với một người đàn ông trung niên, hai bên cười cười nói nói rất là thân mật.
Lạc Quốc Vinh thò đầu ra xem, đúng rồi, đó chính là Lạc Xuân Mai, cô nàng đang cầm một xiên mứt quả, vui vẻ ăn, gương mặt tươi cười: “Đó là chồng của cô út con.”
Bà cụ Lạc sinh được ba trai một gái, con gái út tên là Lạc Hồng, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng cũng không được ưu ái gì nhiều.
Lạc Hồng là một người rất biết tính toán, xuất thân nông thôn nhưng lại thành công cưới được một người đưa thư của công xã, coi như thành một nửa dân phố rồi.
Có người nói, anh đưa thư nọ xuống thôn trả thư tín thì gặp Lạc Hồng, Lạc Hồng nhanh chóng chiếm được tình cảm của người này, đến nỗi tuyệt thực đòi cưới bằng được cô nàng.
Lạc Di ồ lên một tiếng, thì ra là ông chú tình thánh đó sao.
Sau khi kết hôn, Lạc Hồng rất hiếm khi về nhà mẹ đẻ, chỉ đến tết mới về một chuyến cho đúng lễ nghĩa, nhưng cũng chẳng mang chồng con về theo, cho nên Lạc Di không nhớ được trông chồng cô ruột như thế nào.
Ngô Tiểu Thanh liếc nhìn một cái, hoàn toàn vô cảm, bà và em chồng không hợp nhau, ở chung chưa từng hòa thuận.
Lạc Hồng chỉ thân thiết với nhà anh chị cả, chỉ yêu thương ba đứa nhỏ nhà ấy, hai gia đình nhỏ còn lại thì hoàn toàn dửng dưng.
“Trông Xuân Mai mập hẳn ra kìa, xem ra cuộc sống cũng ổn đó nhỉ.”
So sánh hai bên thì Từ Mông dường như thảm hại hơn, lại một lần nữa bị đưa vào bệnh viện, vết thương càng nặng thêm, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.