Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-03-14 06:03:58
Lượt xem: 1
Hiệu trưởng Ngô đứng bên chứng kiến, thấy bốn người đã bình tĩnh lại mới bước tới: “Xin lỗi, tôi không săn sóc Lạc Di chu toàn, để người ta lợi dụng vu oan Tiểu Di, thành thật xin lỗi, lẽ ra tôi nên sớm phát hiện ra…”
Tuy rất yêu thương con nhưng Ngô Tiểu Thanh cũng phân biệt rất rõ, mục tiêu oán hận là Vương Hải Yến, bà còn chưa đến mức giận cá c.h.é.m thớt: “Đây không phải là lỗi của anh, cảm ơn anh đã bảo vệ Tiểu Di nhà tôi.”
Ánh mắt hiệu trưởng Ngô nhìn Lạc Di rất ấm áp: “Đây là chuyện nên làm mà, Lạc Di là học sinh của tôi.”
Lạc Quốc Vinh nhìn đến đó đã không nhịn nổi nữa, bèn choàng vai vợ, nói: “Bà xã, Tiểu Di đói rồi, chúng ta tới tiệm cơm quốc doanh ăn bát mì đi.”
Ông cố tình chen vào khoe khoang sự tồn tại của mình, là ghen đây mà.
Lạc Nhiên lơ ngơ nhìn quanh: “Ăn mì ạ? Thích quá.”
Nghe nói đến ăn, nhóc con này đã sắp chảy nước miếng rồi.
Ngô Tiểu Thanh sao không biết tâm tư của ông chồng mình? Bà liếc xéo Lạc Quốc Vinh một cái, Lạc Quốc Vinh bèn nhe răng cười cười làm lành.
Ông chủ động lên tiếng mời: “Hiệu trưởng đi cùng nhà chúng tôi luôn đi, vợ chồng tôi mời bữa này để cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Di và Tiểu Nhiên những ngày qua.”
Ông cố tình nhấn mạnh là ‘vợ chồng tôi mời’, tay còn nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngô Tiểu Thanh, như thể muốn khẳng định chủ quyền.
Thấy vợ chồng họ tương tác đầy tình cảm, biết họ hòa thuận đầm ấm, lòng hiệu trưởng vừa xót xa lại vừa mừng: “Là nhiệm vụ của tôi cả thôi, không cần cảm ơn đâu, cả nhà cứ đi ăn đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-103.html.]
Ông ấy kiên quyết không đi cùng, mỉm cười gật đầu chào rồi quay đầu bước đi. Lạc Quốc Vinh nhìn theo bóng hiệu trưởng Ngô đi xa dần, âm thầm thở ra một hơi.
Trước đây, người ông kiêng kị nhất chính là hiệu trưởng Ngô, người này vừa có văn hóa lại có ngoại hình hơn người, khi nói chuyện với Ngô Tiểu Thanh cũng có đề tài chung, mà ông lại chỉ là một gã nông dân chân đất thô kệch.
May thay, cuối cùng người Tiểu Thanh chọn lại chính là ông.
Lạc Quốc Vinh quay đầu, thấy vợ đang nhìn mình, nửa như đang cười, lại như không, hình như chút tâm tư kín đáo kia của ông đã bị cô ấy nhìn ra rồi.
Nhưng Lạc Quốc Vinh chẳng hề ngại ngùng, ông có thể cưới được người mình yêu chính nhờ vào da mặt dày không biết xấu hổ này: “Đi thôi, chúng ta đi ăn mì thôi.”
Tiệm cơm quốc doanh không đông khách lắm, có một cửa sổ bán vé, giá đều viết rõ ở đó.
Mì Dương Xuân, tám hào một bát, Lạc Quốc Vinh gọi bốn bát, mỗi người một phần, cả nhà đều đã bị một trận kinh sợ không nhỏ, đều cần bồi bổ.
Bốn người chọn một bàn sát cửa sổ. Ngồi vào ghế, Lạc Di tò mò quan sát xung quanh, đây là lần đầu tiên cô tới tiệm cơm quốc doanh, thấy cái gì cũng lạ mắt, bàn ghế kiểu tứ tiên, đều đã cũ kĩ, kêu kẽo kẹt không ngừng, tường cũng loang lổ.
Trong tiệm chỉ có một người làm nhiệm vụ thu tiền.
Người này hơi mập, thái độ rất kiêu căng, thời buổi này, người làm trong những cơ sở nhà nước đều kiêu ngạo như thế. Mì làm xong, người nọ vẫn ngồi thẳng người bất động, hô to một tiếng: “Bốn bát mì Dương Xuân được rồi.”
Nhân viên tiệm vừa hô, Lạc Quốc Vinh liền đi tới bưng khay mì về bàn, thời đại này mà muốn được phục vụ tận nơi thì không có đâu.
Bát mì đầu là của Ngô Tiểu Thanh, bát thứ hai đặt trước mặt Lạc Di, bát thứ ba là của Lạc Nhiên, bát cuối mới là của Lạc Quốc Vinh.