Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 82: Thượng Quan Hoan Hỉ

Cập nhật lúc: 2025-12-20 04:29:10
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắc y nhân quả nhiên nhanh tay, rút trường kiếm chặn đường đao mang sức mạnh ngàn quân. Thế nhưng, thanh kiếm cuối cùng cũng chỉ là một món vũ khí tầm thường, là thanh Vô Tâm Kiếm danh chấn thiên hạ. 

 

Dưới cú c.h.é.m sấm sét của thanh hắc kim đao, kiếm vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất.

 

Đứa bé trong tã lót càng t.h.ả.m thiết hơn, khiến trái tim Lạc Xảo Xảo như bóp nghẹt.

 

Văn Nhân Bất Tiếu chằm chằm kẻ đeo mặt nạ, ánh mắt khẽ d.a.o động.

 

Kim Ngọc Duyên mỉm bước : “Châu chủ hà tất giận dữ như thế? Nếu nhờ , ngài thể cưới một thê t.ử kiều diễm, sinh đứa con đáng yêu thế ? Loại Mất Hồn Tán của là kịch độc, nếu ngài gượng ép vận công, tâm thần bất , sẽ dễ tổn thương đến phế phủ.”

 

Quả nhiên, ngay đó, Văn Nhân Bất Tiếu cảm thấy cơ thể càng trở nên vô lực.

 

Cùng lúc đó, một luồng sáng lạnh ập đến.

 

Kim Ngọc Duyên khẽ liếc mắt, nắm lấy cánh tay hắc y nhân dịch sang một bên, nhưng thanh đao vẫn kịp lướt qua rách chiếc mặt nạ mặt kẻ đó.

 

Lại một tiếng “Bùm” vang lên, Tâm Trung Nhất Đao kiệt sức, chống đao quỳ rạp xuống đất.

 

“Tiểu thư… thực sự là !” Lạc Xảo Xảo thốt lên. Cảm xúc ngạc nhiên thì ít, mà sự vui sướng bí ẩn khi những suy đoán bấy lâu xác thực thì nhiều.

 

Thượng Quan Hoan Hỉ lộ bộ mặt thật cấu kết với tà ám mặt bàn dân thiên hạ, từ nay sẽ còn ai che chở cho nàng nữa!

 

Nhìn Văn Nhân Bất Tiếu, vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, hề chút bất ngờ nào.

 

Lạc Xảo Xảo cảm thấy nhói lòng như d.a.o cắt. Chẳng lẽ Văn Nhân Bất Tiếu sớm nhận ? chẳng hề bận tâm!

 

Tâm Trung Nhất Đao ngước mắt lên: “Hóa thật sự là ngươi.”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ gỡ chiếc mũ choàng xuống, liếc một cái: “Quy nhi tử, thấy cha ngươi ở đây mà cuối cùng cũng quỳ lạy hành lễ ?”

 

Mí mắt Tâm Trung Nhất Đao giật nảy liên hồi.

 

Lạc Xảo Xảo nhịn mà lớn tiếng: “Tiểu thư, gia tộc Thượng Quan suốt trăm năm qua sinh t.ử vì Thương Hải Châu, thể câu kết với tà ám, còn… còn thừa nước đục thả câu bắt cóc con của !”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ lạnh lùng hỏi : “Ngươi lấy tư cách gì mà chất vấn ?”

 

 

Kim Ngọc Duyên bỗng nhiên bật thành tiếng: “Năm đó khi Thương Hải Châu bao vây, phu nhân phái một đội quân ngoài tìm Văn Nhân Bất Tiếu về cứu thành. Ngươi nhất quyết đòi theo. Những khác đều c.h.ế.t sạch, chỉ còn hai cô nam quả nữ ở bên , nên mới nảy ý định tác thành cho hai .”

 

Kim Ngọc Duyên chậm rãi tiếp: “Văn Nhân Bất Tiếu quả là ý chí sắt đá, nhất quyết chịu chạm ngươi. nếu cứ gượng ép chống Tình Độc, công lực sẽ tiêu tan, tính mạng khó bảo . Hắn đuổi ngươi , nhưng ngươi cố tình trở . Lúc đó Văn Nhân Bất Tiếu hôn mê, ngươi ‘gạo nấu thành cơm’, chẳng cũng là thừa nước đục thả câu ?”

 

Sắc mặt Văn Nhân Bất Tiếu trở nên cực kỳ âm trầm.

 

Cơ thể Lạc Xảo Xảo run rẩy: “Ta… chỉ vì sợ hãi… sợ rằng sẽ c.h.ế.t, chỉ cứu thôi!”

 

“Đáng tiếc, Châu chủ lúc đó vung đao g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, nên bây giờ mới thêm cơ hội để tay.” Kim Ngọc Duyên nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc mái bên thái dương của Thượng Quan Hoan Hỉ, những cử chỉ vô cùng mật và ám .

 

“Kim ngọc lương duyên, đôi lứa tình thâm, sống c.h.ế.t … Những vở kịch thâm tình đổi của thế gian, chẳng qua đều là giả tạo mà thôi.” Kim Ngọc Duyên bật , giọng điệu tràn đầy sự đắc ý.

 

Văn Nhân Bất Tiếu gượng sức cầm đao tiến lên: “Đừng chạm nàng!”

 

Kim Ngọc Duyên nắm lấy tay Thượng Quan Hoan Hỉ né tránh, nụ càng đậm: “Ngươi vui ? Vậy thế nào đây? Phu nhân cùng ân ái mặn nồng, thật sự thích.”

 

Không khí xung quanh Văn Nhân Bất Tiếu dường như đóng băng ngay lập tức. Lưỡi đao hắc kim ánh lên sự phẫn nộ tột cùng trong đáy mắt , bùng lên một lớp bạch quang đáng sợ. Hắn lảo đảo, ôm lấy n.g.ự.c và hộc một ngụm m.á.u đen.

 

Tâm Trung Nhất Đao nãy giờ “ăn dưa” 

  ít, khỏi về phía Thượng Quan Hoan Hỉ: “Ngươi… dù trong lòng oán hận, … tự hạ thấp như thế…”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ nhạt: “Thân thể của là do chủ, thích thì , thích thì từ chối, gọi là tiện?” Những lời của nàng, trong thời đại , chẳng khác nào sự phản nghịch tột độ.

 

Kim Ngọc Duyên còn bên cạnh đổ thêm dầu lửa: “Văn Nhân Châu chủ hai nữ nhân, phu nhân hai nam nhân, thật là công bằng quá còn gì.”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ hất tay Kim Ngọc Duyên : “Ngươi nam nhân của , và cũng chẳng nữ nhân của ai cả.”

 

“Nhanh lên, động thủ chứ!” Kim Ngọc Duyên kích động hối thúc: “Vở kịch phu thê tàn sát lẫn , đợi lâu lắm !”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ nâng bàn tay đang tích tụ chưởng lực lên. Ngay khoảnh khắc đó, Kim Ngọc Duyên bỗng bóng đêm ngoài sảnh: “Kẻ nào!”

 

Đinh linh…

 

Tiếng trang sức bạc va chạm giòn giã theo gió truyền . Tiếng chuông nhỏ ở cổ chân vang lên thanh thoát như những ngôi vỡ vụn, tan biến bầu khí căng thẳng trong căn phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-82-thuong-quan-hoan-hi.html.]

 

Mọi , thấy bóng cây hiện hai bóng đó là Sở Hòa diện bộ váy màu xanh lục thúy, gió thổi vạt áo dập dờn như sóng cỏ mùa xuân. Nàng dõng dạc: “Đi đổi tên, đổi họ…”

 

 A Cửu với đôi mắt đỏ rực, mái tóc trắng dài buộc cao kiểu đuôi ngựa bằng dây lụa đỏ. Khuyên tai mã não đỏ khẽ đung đưa. Hắn mặc bộ trang phục Miêu Cương đỏ đen đan xen với trang sức bạc cầu kỳ, đầy sức hút và uy lực.

 

A Cửu : “Giang hồ gọi một tiếng Đao Lão Ma, Đao Tam Lang chính là !”

 

Trong phòng, đồng loạt sang Tâm Trung Nhất Đao. Hắn như sực tỉnh, nhảy dựng lên từ mặt đất: “Mẹ kiếp! Hóa kẻ đổ oan cho chính là các !!!”

 

Bốp! Một cây sáo ngọc bay tới trúng ngay đầu Tâm Trung Nhất Đao, khiến ngã lăn đất, đầu óc cuồng.

giuadongtrotan

 

Sở Hòa diễn kịch: “Ôi A Cửu, quả nhiên bằng hữu chí cốt của chúng đang gặp nguy hiểm đến tính mạng!”

 

A Cửu phối hợp: “Ôi A Hòa, may mà chúng đến kịp. Bằng hữu chí cốt ơi, chúng tới cứu ngươi đây!”

 

Tâm Trung Nhất Đao ôm cái đầu u một cục, gào lên: “Rốt cuộc là ai gặp nguy hiểm đến tính mạng hả?!”

 

A Cửu nhẹ nhàng tiếp cận, Kim Ngọc Duyên vội vàng ứng chiến. Thấy cổ trùng bay tới, Kim Ngọc Duyên ném những con ếch bằng giấy khiến cổ trùng nổ tung.

 

Thế nhưng thiếu niên tóc trắng vẫn lao tới như một cơn lốc. Trong bóng đêm, khuyên tai mã não của đung đưa theo nhịp đánh, bộ y phục đỏ đen tung bay như cánh bướm trong lửa. Đôi mắt đỏ của lúc còn chút ngây ngô nào, mà chỉ sự hung ác hề phù hợp với lứa tuổi.

 

Mục tiêu của rõ ràng: Đòi mạng Kim Ngọc Duyên.

 

Hắn gằn giọng: “Chính là ngươi… khiến A Hòa thấy bộ dạng t.h.ả.m hại nhất của .”

 

Kim Ngọc Duyên thể ngờ A Cửu nhanh đến thế. lúc mấy tên thuộc hạ áo đen chạy tới báo cáo tình hình, tiện tay tóm lấy hai tên ném về phía để lá chắn thịt đỡ lấy luồng độc phong đang ập tới.

 

Hai tên hắc y nhân chỉ kịp thét lên t.h.ả.m thiết thối rữa trong chớp mắt.

Kim Ngọc Duyên nhân cơ hội đó lùi , gào lên: “Cả thành trúng độc, chỉ mới giải dược! Ngươi g.i.ế.c , bọn họ cũng c.h.ế.t theo!”

 

Thiếu niên tóc trắng nở nụ đầy ẩn ý: “Ngươi chắc chắn... thứ họ trúng là độc ?”

 

Kim Ngọc Duyên biến sắc: “Ngươi thế là ý gì?”

 

A Cửu chẳng hề vội vã, sừng sững giữa cơn gió, cố ý bày tư thế mà tự cho là “ngầu” nhất để màu với Sở Hòa, khẽ vuốt lọn tóc bím, : “Ngươi đoán xem?”

 

Cùng lúc đó, đám thuộc hạ còn sống sót của Kim Ngọc Duyên hớt hải chạy báo tin liên tiếp:

 

“Thành chủ! Bốn đạo quân tấn công Thương Hải Châu đột nhiên mất tích một đạo!”

 

“Dân cư trong thành biến mất hết, quân Đãng Ma Vệ bí mật sơ tán họ từ !”

 

“Đám Mộ Dung Muội Phỉ đột nhiên khôi phục công lực, quân đang thương vong t.h.ả.m trọng!”

 

“Thành chủ... thứ họ trúng kịch độc, mà là Nhuyễn Cân Tán, chỉ là vô lực nhất thời mà thôi!”

 

Trong tiếng báo cáo dồn dập, Kim Ngọc Duyên bàng hoàng về phía đại sảnh.

 

Dưới ánh nến sáng rực, Thượng Quan Hoan Hỉ đó với dáng vẻ hiên ngang như cây tùng vách đá. Nàng ném đứa bé cho Lạc Xảo Xảo, giơ tay vuốt lọn tóc mai tai. Tấm áo choàng đen vứt bỏ, lộ làn váy đỏ rực với những hoa văn ẩn hiện ánh đèn.

 

Nàng Kim Ngọc Duyên như một con hề đang nhảy nhót: “Nếu , ngươi thể tin ? Nếu ngươi tin , Vân Hoang Bất Hủ Thành thể dốc bộ lực lượng khỏi hang ổ?”

 

Nàng giơ tay lên, một luồng hàn quang từ trong góc phòng bay tới. Thanh trường kiếm bấy lâu nay giấu kín giờ gọn trong tay nàng.

 

“Nếu ngươi dốc bộ lực lượng... thì thể bắt ba ba trong rọ, một lưới tóm gọn tất cả các ngươi?”

 

Sở Hòa nấp cây, mắt sáng rực như fan girl: “Tỷ tỷ ngầu quá mất!”

 

Một ánh mắt lạnh lùng từ phía A Cửu b.ắ.n tới. Sở Hòa rụt cổ , vội vàng chữa cháy: “A... A Cửu, vẫn là ngầu nhất!”

 

Thiếu niên lúc mới thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn Thượng Quan Hoan Hỉ với vẻ đầy cảnh giác. Nữ nhân quả thực quá tàn nhẫn và đáng gờm.

 

Kim Ngọc Duyên điên tiết, định dùng danh dự để nh.ụ.c m.ạ nàng: “Thượng Quan Hoan Hỉ! Vì cái kế hoạch mà ngươi tiếc dâng xác cho ? Ngươi tưởng thiên hạ sẽ cảm kích ngươi ? Họ sẽ chỉ ngươi là hạng đàn bà liêm sỉ, mặt mũi của ngươi sẽ mất sạch!”

 

Thượng Quan Hoan Hỉ hề d.a.o động, nàng với ánh mắt hờ hững xen lẫn sự chế giễu: “Chỉ là một bộ da thịt mà thôi, gì đến chuyện dâng hiến ? Huống hồ…”

 

Nàng nhướng mày, tung đòn chí mạng: “Kỹ năng giường chiếu của ngươi thực sự quá kém. Truyền ngoài, rốt cuộc là ai mới là mất mặt?”

 

Kim Ngọc Duyên nghẹn họng, mặt mày tím tái vì nhục nhã: “Thượng! Quan! Hoan! Hỉ!”

 

 

Loading...