Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 81: Chí giao hảo hữu

Cập nhật lúc: 2025-12-16 04:37:23
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Những kẻ giả dạng ôm những cái tã lót giống , về các hướng khác . Người tinh ý đây là cố ý phân tán họ, nhưng cho dù nhận , họ cũng chỉ thể đuổi theo. Nếu , đứa bé vô tội thật sự khả năng sẽ mất mạng như thế.

 

Phủ xảy biến cố, nhưng những bên ngoài phủ vẫn nhận tin tức. Pháo hoa cố ý chuẩn cho khách khứa nở rộ bầu trời khắp thành.

 

Màn đêm pháo hoa sáng lạn thắp sáng. Màu sắc rực rỡ cùng tiếng “Bang bang” náo nhiệt hòa quyện . Sự lộng lẫy khắp trời , chẳng qua chỉ là thêm một tầng cờ hiệu thoáng qua cho đêm dài lạnh lẽo.

 

 

Ở quán phía Đông, Mộ Dung Muội Phỉ bỗng cảm thấy thở đình trệ, nhanh chóng lùi một bước, đón Mộ Dung Muội Tâm rơi xuống giữa đường. Hai đồng thời đáp xuống mái hiên.

 

Ở phố hẻm phía Nam, Đao Gia tam vẫn đang bay trung đột nhiên lượt rơi xuống đất, vội vàng dùng đao chống đỡ đất, mới đến nỗi ngã quá chật vật.

 

Ở quán rượu phía Tây, tấm biển hiệu đang gió đêm thổi bay phất phới. Tô Linh Tê loạng choạng, sắp lăn xuống đất, Quạ Đen một tay xách cổ áo lưng.

 

Ở bến đò phía Bắc, Chu Hàm và đám đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c đá tảng đè, quỳ gối xuống đất, thở hỗn loạn.

 

“Là pháo hoa!”

 

Bên ngoài cổng thành, Sở Hòa lưng ngựa, nép trong lòng thiếu niên, chỉ nửa bầu trời pháo hoa thắp sáng. Giọng chút hưng phấn.

 

Theo pháo hoa nở rộ, bột phấn nhẹ phiêu tán trong khí, theo thở của tiến cơ thể. Thuốc bột màu mùi ẩn giấu trong đó, nhanh hòa máu.

 

giuadongtrotan

Sở Hòa : “Trước đó họ tiệc tối sẽ thắp sáng pháo hoa. Đây là truyền thống đãi khách quý của Thương Hải Châu. Xem , yến hội bắt đầu .”

 

Còn về việc họ chờ A Cửu và Sở Hòa, thì cũng thể tha thứ , xét cho cùng hai thường xuyên điên điên khùng khùng, theo lẽ thường. Nếu họ chạy đến nơi khác chơi mà một tiếng động, cũng thể.

 

Hơn nữa, A Cửu , ai còn thể quản ?

 

A Cửu giơ tay bịt miệng và mũi Sở Hòa.

 

Sở Hòa ngước mắt , khẽ hỏi: “Chàng gì?”

 

A Cửu sờ sờ đỉnh đầu nàng: “Có mùi hôi, cho cơ thể.”

 

Sở Hòa nhanh phản ứng : “Mùi hôi độc?”

 

A Cửu đôi mắt cong cong, khẽ: “Cũng hẳn.”

 

Sở Hòa cảm thấy A Cửu một cách thần thần bí bí, thật sự vài phần phong thái cao nhân.

 

Nàng ngẩng đầu về phía , nàng : “Bên trong nhất định xảy chuyện, còn nguy hiểm. Làm bây giờ, là chúng trốn? Mộ Dung cô nương, Đao Gia tam họ vẫn còn ở bên trong .”

 

Nghe thấy ba chữ “Đao Gia tam ”, A Cửu buông tay đang bện tóc cho Sở Hòa xuống, ngẩng mặt lên, chính khí lẫm liệt: “A Hòa, chúng cứu .”

 

Sở Hòa nghi hoặc: “Ngươi nay đều thích xen chuyện khác?”

 

“Điều đó giống , bởi vì tòa thành …” Sắc mặt A Cửu nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng: “Có bạn bè chí cốt của .”

 

Sở Hòa: “…”

 

Nếu Đao Lão Ma còn, còn ai gánh tội cho nữa?

 

Không lâu , biểu cảm Sở Hòa cũng trở nên nghiêm túc. Nàng vươn tay, siết chặt nắm đấm. Tay áo rộng thùng thình trượt xuống, lộ cánh tay trắng nõn như ngó sen.

 

“A Cửu đúng, xông lên, cứu bạn bè chí cốt của chúng !”

 

A Cửu vội vàng phụ họa, mà hết nắm lấy tay Sở Hòa trở , kéo ống tay áo xuống, che khuất làn da mà chỉ mới . Sau đó, mới vươn tay nắm chặt nắm đấm.

 

“Xông lên, cứu bạn bè chí cốt của chúng !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-81-chi-giao-hao-huu.html.]

“Hắt xì!”

 

Tâm Trung Nhất Đao đang đả tọa điều tức, trong giây lát hắt xì một cái. Mơ hồ cảm giác lạnh lẽo quen thuộc nảy lên trong lòng.

 

Tả Thủ Đao: “Tam ngươi thế, gần đây cứ hắt xì hoài, cảm lạnh ?”

 

Hữu Thủ Đao: “Có gần đây chuyện trái với lương tâm quá, gặp quả báo ?”

 

Tâm Trung Nhất Đao phá vỡ sự tĩnh lặng mà kêu lên: “Đều những chuyện gi·ết phóng hỏa mà giang hồ đồn đại ! Ta cũng cái biệt hiệu thô tục Đao Lão Ma !”

 

Tiếng la hét gi·ết chóc đột ngột ập đến, đó là của Vân Hoang Bất Hủ Thành xông trong thành khi thấy tín hiệu pháo hoa.

 

Từ bốn kẻ áo đen trộn phủ , cho đến pháo hoa, đến những kẻ địch thể rõ lộ tuyến mà xông , hiển nhiên là nội ứng mới thể tất cả những điều .

 

Hơn nữa, kẻ nội ứng , còn phận tầm thường, mới thể tiếp cận tất cả thứ .

 

Chất độc trong cơ thể vẫn khống chế, Đao Gia tam chỉ thể rút đao.

 

Tả Thủ Đao: “Mẹ kiếp, xem động tĩnh , Vân Hoang Bất Hủ Thành là dốc bộ lực lượng a!”

 

Hữu Thủ Đao: “Bọn họ đến đây là tiêu diệt bộ Thương Hải Châu !”

 

Tâm Trung Nhất Đao những áo đen càng lúc càng gần, mày nhíu chặt: “Người , thật sự sẽ là ngươi ?”

 

Ngay đó, Tâm Trung Nhất Đao : “Đại ca, Nhị ca, các ngươi chống đỡ , về Phủ Châu chủ, nơi đó khẳng định một trận ác chiến!”

 

Pháo hoa khắp thành, nhưng phàm là hô hấp, thì tránh sẽ trúng độc.

 

Văn Nhân Bất Tiếu ghế Châu chủ, uống ly rượu thứ ba, cuối cùng cũng chờ .

 

Thư sinh áo vải dáng cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, quá mức tái nhợt, vẻ thần sắc ốm yếu. Hắn cõng rương đựng sách, mà hộp sách đó, chính xác là một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ.

 

Ở phía thư sinh, là kẻ áo đen đeo mặt nạ. Văn Nhân Ngạn đang thút thít trong lòng .

 

“Tiểu sinh Kim Ngọc Duyên, Văn Nhân Châu chủ, ngưỡng mộ đại danh lâu. Hôm nay thấy, khí độ của ngài, quả thực tầm thường.”

 

“Kim công t.ử khách khí, lẽ nên tôn xưng ngươi một tiếng Kim thành chủ.”

 

“Ôi, thành chủ gì chứ, hư danh, hư danh mà thôi.” Kim Ngọc Duyên ý rạng rỡ, vươn tay vuốt ve đứa bé trong tã lót một chút, đầu ngón tay véo má đứa bé sơ sinh, chọc cho đứa bé càng thêm t.h.ả.m thiết.

 

“Quả nhiên là đứa bé Châu chủ và phu nhân sủng ái đặc biệt, thật sự chịu nổi nửa điểm ủy khuất. Không như đứa bé trong hộp sách của , một ngày mười hai canh giờ, thể ngủ mười một canh giờ.”

 

Nụ mặt Văn Nhân Bất Tiếu hề đổi: “Thành chủ đúng, nếu ngươi thích đứa bé , cứ mang .”

 

“Không !”

 

Lạc Xảo Xảo lảo đảo chạy , nhưng dám gần, sợ họ gi·ết con nàng, chỉ dám ở nơi xa gần, lóc t.h.ả.m thiết khẩn cầu:

“Cầu xin các ngươi, đừng hại con , các ngươi bắt thì bắt !”

 

Kim Ngọc Duyên nhạo một tiếng: “Ngươi huyết thống của Văn Nhân Châu chủ, bắt ngươi về, còn chê tốn chỗ. Bất quá ngươi thật sự cảm ơn . Năm đó nếu hạ tình độc lên Văn Nhân Châu chủ, ngươi cơ hội?”

 

Sắc mặt Lạc Xảo Xảo trắng bệch.

 

Thần sắc thản nhiên tự nhiên của Văn Nhân Bất Tiếu cuối cùng cũng đổi. Ánh mắt như lưỡi d.a.o sắc bén mài bằng băng, đ.â.m thẳng Kim Ngọc Duyên. Trong giọng nửa phần ý , chỉ sự tức giận đè nén: “Ngươi tìm ch·ết.”

 

Ánh đao rút khỏi vỏ, cùng với một tiếng rồng ngâm nhẹ thanh thoát. Lưỡi đao vân hắc kim tới.

 

Kim Ngọc Duyên bình tĩnh lùi phía áo đen.

 

 

 

Loading...