Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 79: Người đẹp như hoa và lão nhân

Cập nhật lúc: 2025-12-14 04:28:47
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thông qua trò chuyện, Sở Hòa nam t.ử trẻ tuổi tên là Lý Cẩu Đản. Ngày thường, kiếm sống bằng cách rừng hái d.ư.ợ.c thảo và săn bắt thú rừng. Đầu tiên, cởi áo ngoài cho A Cửu mượn để che hình trần trụi. A Cửu rõ ràng mặc quần áo của , tỏ vẻ ghét bỏ.

 

Sở Hòa trừng mắt : “Ta đường qua, thể phu quân những khác hết!”

 

Hai chữ “Phu quân” một nữa tai A Cửu nóng lên.

 

Trước đây Sở Hòa chỉ với ngoài là vị hôn phu của nàng, giờ thành phu quân, điều đó nghĩa là phận của thăng cấp, địa vị cao hơn trong lòng nàng.

 

Hắn nhận lấy quần áo, tỉ mỉ quấn kín mít, đó dựa bên cạnh nàng, đôi mắt cong cong nàng.

 

Lý Cẩu Đản đủ hiểu , cái “sơn quỷ” đổi sắc mặt thật sự đáng kinh ngạc.

 

“Cái nhà trong rừng là do những khi trời tối , thể ngoài kịp, nên cố ý xây. Sau ở đây càng lúc càng nhiều, nên cũng xem nơi là nhà.”

 

Lý Cẩu Đản tính cách chất phác, thật thà. Vì nhận tiền của Sở Hòa, liền bụng lục lọi trong tủ lấy hai bộ quần áo vẫn còn tương đối mới.

 

Sở Hòa cuối cùng cũng thể bộ quần áo ướt sũng . Tuy nhiên, hình nàng nhỏ bé hơn nam t.ử nhiều. Quần áo nam nhân mặc nàng rộng thùng thình. Cho dù xắn tay áo, xắn ống quần, nó vẫn lỏng lẻo.

 

Cứ như trẻ con trộm mặc quần áo lớn .

 

A Cửu cũng quần áo, cởi bỏ bộ Miêu Cương phục sức cực kỳ mang phong tình dị vực . Đơn giản vì dáng cực kỳ , nên cho dù mặc áo vải thô, cũng khó nén vẻ thanh thoát, cao ráo và phóng khoáng.

 

Hắn Sở Hòa mặc đồ buồn mắt sáng rực, kìm tiến tới gần, ánh mắt nóng bỏng nàng từ đầu đến chân hết đến khác.

 

“Muốn cho A Hòa mặc quần áo của .”

 

Sở Hòa qua loa đáp : “Có dịp .”

 

Nàng gạt A Cửu đang cản tầm mắt , hỏi Lý Cẩu Đản: “Nơi , vẫn còn trong địa phận Thương Hải Châu ?”

 

Lý Cẩu Đản gật đầu: “Nơi là Tây Giao, xa thành.”

 

“Vậy ngươi từ trong thành đây ?”

 

, hôm nay trời còn sáng, để hái nấm tươi nhất, xuất phát từ trong thành.”

 

Sở Hòa quan tâm hỏi: “Thế trong thành xảy chuyện gì ? Ví dụ như trúng độc ?”

 

Lý Cẩu Đản nghi hoặc lắc đầu: “Không .”

 

Sở Hòa: “Nguồn nước trong thành, vấn đề gì ?”

 

Lý Cẩu Đản nhớ điều gì đó, trả lời: “Nghe ban đêm đúng là xảy chuyện gì đó, nhiều của Đãng Ma Vệ và Tuần Linh Vệ đều tụ tập ở chỗ giếng nước tháp canh. Hình như gì đó với nước, nhưng chuyện đó thể nào, Châu chủ sớm cho bảo vệ những nguồn nước trong thành .”

 

Cũng giống như nhiều khác, Lý Cẩu Đản tràn đầy sự sùng bái : “Chỉ cần Châu chủ ở đây, những kẻ tà ám âm hiểm xảo trá sẽ cơ hội .”

 

Nghe nguồn nước , Sở Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó nàng nhíu mày. Nếu nguồn nước xảy vấn đề, thì kế tiếp bên phía tà ám sẽ dùng mưu kế gì đây?

 

Sở Hòa kéo kéo tay A Cửu: “Chúng mau về thôi.”

 

A Cửu gật đầu: “Được.”

 

Tây Giao cách thành cũng gần. Lý Cẩu Đản cưỡi một con lừa , cũng tốn vài canh giờ. Con lừa đồng hành cùng nhiều năm, nhất định sẽ bán.

 

Xung quanh nhà nào khác, nên việc mua ngựa tự nhiên cũng thể.

 

A Cửu lắc lắc tay Sở Hòa: “Ta đưa A Hòa bay.”

 

Sở Hòa trong lòng khẽ động, nhưng nhanh nhớ tới bộ dạng của A Cửu lâu đó. Nàng mím môi, cơ thể hồi phục , vì thế lắc đầu: “Ta bay, chúng bộ về .”

 

Chào tạm biệt Lý Cẩu Đản, Sở Hòa nắm tay A Cửu rời lâu, một thanh niên đeo kiếm đến ngôi nhà gỗ . “Phanh” một tiếng, một con lợn rừng cực lớn ném xuống đất.

 

Lý Cẩu Đản chạy nhanh , phấn khích : “Phương đại hiệp, ngươi về!”

 

Thanh niên mặc một bộ áo dài màu chàm, bên hông đeo một thanh trường kiếm, dáng thẳng tắp như cây tùng, khuôn mặt tuấn tú sáng sủa, giữa lông mày khí chất chính trực, trong sáng.

 

Hắn : “Ngươi xem, chính là con lợn rừng thương ?”

 

Lý Cẩu Đản cẩn thận phân biệt một hồi, gật đầu : “Chính là nó, m.ô.n.g nó còn vết mũi tên bắn. Phương đại hiệp, ngươi thật quá lợi hại! Hai ngày là cướp bóc ngựa tặc, hôm qua là bọn lừa đảo giang hồ, hôm nay là lợn rừng thương . Vùng của chúng ngươi, ngủ cũng thấy yên tâm hơn nhiều!”

 

Thanh niên kiêu ngạo nóng nảy, : “Trừ hại cho dân, là việc nên .”

 

“Nói đến, còn gặp một cặp phu thê sơn phỉ đuổi gi·ết. Bọn họ thật thảm, quần áo nam nhân lột sạch, nữ nhân cũng rơi xuống nước. Cả hai đều một chật vật. Nghe bọn sơn phỉ còn chịu buông tha họ, đuổi gi·ết suốt dọc đường.”

 

Thanh niên nhíu mày: “Gần đây sơn phỉ thương ? Ta hãy tìm xem, thể nào chuyện mặc kệ bọn chúng điều thương thiên hại lí .”

 

Thấy thanh niên sắp bay , Lý Cẩu Đản : “Phương đại hiệp, ngươi tìm sư của ngươi ? Ta hỏi thăm tin tức , từng gặp giống bức họa của ngươi, cùng một cô nương tới một nơi gọi là Ngô Đồng Thôn!”

 

giuadongtrotan

“Sự việc nặng nhẹ, nhanh chậm. Đã sơn phỉ thương , thì tuyệt đối thể mặc kệ .”

 

Thanh niên dứt lời, mũi chân nhẹ nhàng nhấn đá xanh, hình như chim hồng bay vụt, trong chớp mắt biến mất trong rừng rậm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-79-nguoi-dep-nhu-hoa-va-lao-nhan.html.]

Mắt Lý Cẩu Đản lộ vẻ ngưỡng mộ: “Quân T.ử Kiếm Phương Tùng Hạc Phương đại hiệp, thật hổ danh là Quân T.ử Kiếm nổ danh a.”

 

Nơi ẩn nấp, giấu nhiều , tất cả đều khoác áo đen, mặt đeo mặt nạ.

 

Người cầm đầu : “Ngay trong đêm nay, theo hiệu lệnh của thành chủ, cùng mấy nhóm khác hội hợp, một tấn công Thương Hải Châu, lấy đầu ch.ó của Văn Nhân Bất Tiếu, giúp thành chủ chiếm lấy Thương Hải Châu!”

 

Những khác đồng thanh đáp lời: “Rõ!”

 

“Nhớ kỹ, Thương Hải Châu thấy liền gi·ết, buông tha bọn chúng!”

 

Mọi đồng thanh trả lời: “Rõ!”

 

Bỗng nhiên, áo lam nhẹ nhàng, cây một thanh niên tay cầm trường kiếm: “Áo đen mặt nạ, giấu đầu lòi đuôi, thì chính là các ngươi gi·ết cướp của, tàn hại bá tánh qua đường.”

 

Người đến yên lặng tiếng động, cầm đầu hoảng sợ: “Ngươi là ai, dám quản chuyện bao đồng của chúng !”

 

“Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi hung hăng ngang ngược như , cướp đoạt tiền bạc của đôi phu thê thôi thì đành, còn đuổi gi·ết tính mạng hai họ. Hiện giờ còn tàn sát cả thành . Chuyện bao đồng , Phương Tùng Hạc quản định .”

 

“Quân T.ử Kiếm Phương Tùng Hạc!?” Người cầm đầu kinh ngạc thốt lên.

 

Thanh niên cành cây, quần áo màu chàm gió núi thổi đến bay phất phới, nhưng hề giảm dáng thẳng tắp như tùng của .

 

Trường kiếm trong tay rút khỏi vỏ: “Hôm nay liền trời hành đạo.”

 

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo chợt cắt qua ánh sáng trong rừng, như dải lụa bay ngang trời, chiếu rọi cỏ cây xung quanh đều tựa như phủ lên một tầng sương.

 

Đám áo đen quân lính tan rã, cầm đầu đeo mặt nạ cũng thương, thuộc hạ vội vàng nâng dậy.

 

Hắn quăng qua một cái bàn tay: “Rốt cuộc là tên ngu xuẩn nào cái trò sơn phỉ, cướp bóc một đôi phu thê nhỏ, còn rước lấy Phương Tùng Hạc! Chúng đại sự, cướp bóc vui đến thế !?”

 

Kiếm quang lạnh thấu xương tới, chỗ nào để trốn. Tất cả tà ám chỉ một , một kiếm, c.h.é.m gục ngay lập tức.

 

Thanh niên thu kiếm vỏ, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi. Áo lam dính nửa phần máu, chỉ còn một khí chất nghiêm nghị, chính trực. Nhìn xác những tên hung đồ đầy đất, xoay rời .

 

Trên đường núi, một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về phía .

 

Công t.ử giàu quần áo gấm vóc lụa là, đầy mỡ thừa chê trong xe buồn tẻ, đẩy cửa sổ , tùy tay ném nho miệng, phe phẩy cây quạt, chậm rãi cảm thán: “Cái vùng núi non hoang vu nghèo nàn , ngay cả hoa dại cũng mọc lung tung rối loạn, thật vô vị.”

 

Người đ.á.n.h xe : “Công tử, còn vài ngày hành trình nữa chúng thể đến Ngô Đồng Thôn. Ngài hãy chịu đựng, ở đó thể món đồ nhỏ mới lạ.”

 

“Hừ, là đồ nhà quê, thể thứ gì mới lạ?”

 

Chợt thấy một đôi nam nữ tới đường, mắt công t.ử sáng rực.

 

Hai mặc áo vải thô, hẳn chỉ là bách tính bình dân. Cách khá xa, nam đầu đầy tóc bạc, e rằng tuổi tác nhỏ. nữ nhân , cho dù mặc áo vải thô, cũng che dáng yểu điệu. Chưa cần trang điểm, chỉ một bóng dáng mờ ảo thôi, cũng đủ khiến kinh diễm.

 

“Này, cô nương!”

 

Công t.ử vươn tay , đ.á.n.h xe ngăn .

 

“Chúng còn chạy đến Ngô Đồng Thôn, công t.ử xin thận trọng lời việc , chớ gây phiền phức cần thiết!”

 

Công t.ử bĩu môi vui, nhưng vẫn thu tay , nhưng trong miệng nhịn lẩm bẩm một câu: “Phương hoa mỹ xứng với lão già thối tha, thật là phí phạm của trời. Nhan sắc như , theo lão già thối chịu khổ, bằng theo . Bảo đảm lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị hưởng thụ hết, hơn mặc cái vải thô rách nát , cái con đường tồi tàn !”

 

Sở Hòa đường, ăn quả dại A Cửu tìm . Nghe thấy gọi cô nương, nàng ngẩng đầu thoáng qua, nhưng cũng để tâm nhiều.

 

A Cửu bỗng nhiên nghiêng đầu, tủm tỉm hỏi: “A Hòa, bộ vất vả như , đưa nàng cưỡi ngựa, ?”

 

Sở Hòa thấy bộ dạng của liền đang ý đồ : “A Cửu, thể tùy tiện bắt nạt .”

 

mắng là lão già thối,” A Cửu mắt ướt át, khóe môi khẽ động: “Nói xứng với nàng .”

 

Sở Hòa lập tức mất lý trí, nhiệt huyết dâng trào: “Đi, chúng bắt nạt trở !”

 

Sau một lát, “Bang bang” vài tiếng, mấy ngã xuống đất.

 

Thịt công t.ử lắc lư vài cái, vài hợp sức nâng dậy. Châu báu cướp sạch còn, ngay cả chùm nho ăn xong cũng giật .

 

Hắn thở phì phì chỉ đang cưỡi ngựa rời : “Các ngươi rốt cuộc là ai, dám cướp ngay đầu bổn thiếu gia! Có giỏi thì lưu tên họ!”

 

Giọng nữ du dương dễ : “Đi đổi tên, đổi họ!”

 

Thiếu niên ôm nàng ngực, che chắn bụi trần cho nàng, : “Trên đường cứ gọi một tiếng Đao Lão Ma, Đao Gia Tam Lang là !”

 

Công t.ử tức giận dậm chân: “Hảo ngươi cái Đao Lão Ma, ngươi chờ đó cho !”

 

“Hắt xì!”

 

Tâm Trung Nhất Đao đang lật xem bảng mỹ nhân giang hồ, đột nhiên hắt xì một cái. Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc trỗi dậy trong lòng, giật , ôm đầu đau khổ.

 

“Không chứ, đến nữa !?”

 

Loading...