Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 68: Bởi vì đôi tình lữ kia, rất ngu ngốc

Cập nhật lúc: 2025-12-07 06:14:56
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 68: Bởi vì đôi tình lữ , ngu ngốc

 

A Cửu đôi mắt rũ xuống, thần sắc mênh mang.

 

Hơi thở ấm áp của Sở Hòa phả qua gáy , mang theo mùi rượu nhàn nhạt, hề huân , trái giống như làn gió ấm áp ngày xuân.

 

A Cửu ngón tay nàng chọc đến nghiêng đầu, hàng mi dài đổ một bóng râm nhỏ mắt .

 

Nàng vẫn còn lẩm nhẩm lầm thầm: “Bằng hữu chỉ là cùng , cùng , còn thể cùng càn, chuyện , lúc đó còn thể ném nồi cho đối phương đấy! Giống như hôm nay , chúng đ.á.n.h Đao lão tam, thì sẽ đ.á.n.h !”

 

Hai chữ “Bằng hữu” từ miệng Sở Hòa cứ lặp lặp trong lòng thiếu niên, giống như một quả trái cây rõ mùi vị, ngậm lấy, nhưng tài nào nếm rốt cuộc là ngọt là chát.

 

“Ném nồi…” Hắn lặp khe khẽ, giọng nhẹ sáp.

 

Sở Hòa vẫn lải nhải bên tai , rằng Đao lão tam thấy họ chắc chắn dậm chân, rằng lúc nãy chạy trốn khi nàng bắt quả tang thật là sức sống, ánh mắt sáng rực như những đốm tinh tú đang cháy.

 

Những lời , khiến còn là d.ư.ợ.c nhân quật Miêu Cương, mà thật sự biến thành một thiếu niên bình thường mười bảy, mười tám tuổi, gây phiền toái, khác ghét bỏ.

 

Những lời đó triền triền nhiễu nhiễu chui tai, khiến trái tim A Cửu cũng vô danh run lên bần bật.

 

nhiều chuyện, vẫn còn hiểu, nhưng quả trái cây rõ mùi vị trong lòng , dường như âm thầm mềm một chút, vị chát phai nhạt, thế mà lộ chút vị ngọt nhỏ nhoi khó nhận .

 

“Bằng hữu, chính là dùng để ném nồi.” A Cửu mi mắt cong cong, lấp lánh sáng ngời: “A Hòa, dường như hiểu, bằng hữu thật là .”

 

Giọng Sở Hòa chợt ngừng . Nàng nhiều như , chỉ nhớ hai chữ “Ném nồi” thôi chứ?

 

A Cửu bỗng nhiên bật thành tiếng, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

 

“A Hòa, cõng nàng bay .”

 

Sở Hòa còn kịp mở miệng đáp , trong giây lát, nàng thiếu niên cõng bay lên trời, dừng những mái ngói đen.

 

Sở Hòa túm lấy tóc , kêu lên chói tai.

 

“Dựa, cái tên giang hồ nào nửa đêm ngủ bay loạn khắp nơi thế!”

 

“Ồn c.h.ế.t!”

 

“Ngói nhà mới lợp xong hai ngày , chớ dẫm sụp nữa đấy!”

 

Những tiếng hùng hùng hổ hổ vang lên liên tiếp. Tay Sở Hòa mất hết sức lực, nhưng tóc A Cửu túm đau, dẫm chân mạnh hơn một chút, rơi xuống vài mảnh ngói đen.

 

Người đang ngủ trong phòng bật tung chăn mắng vọng : “Biết bay thì ghê gớm lắm ! Đạp vỡ ngói nhà thì bồi thường tiền !”

 

Sở Hòa ném một quả bạc xuống, nhanh chóng vỗ vỗ vai A Cửu: “Chạy mau, chạy mau! Bị bắt , chịu nổi mất mặt như !”

 

Mũi chân thiếu niên khẽ nhón mái ngói, hình càng lúc càng lao nhanh về phía . Mái tóc trắng như tuyết bay phần phật trong gió đêm. Hắn cõng Sở Hòa, như một đạo lưu quang xẹt ngang qua những mái nhà, chỉ để phía tiếng mắng càng thêm vang dội của lão hán.

 

Suốt chặng đường bay , bách thái thế gian trong đêm tối cũng hiện mắt.

 

Có đứa trẻ mở cửa sổ ngắm trăng, thấy đầu bạc như quỷ mị cõng một cô gái bay qua mái nhà đối diện, sợ tới mức lớn.

 

“Cha, nương, quỷ tới bắt !”

 

Có đôi nam nữ trẻ tuổi lén lút gặp ở ngõ nhỏ, đang gặm miệng đối phương, bỗng nhiên đầu rơi xuống một khối ngói vỡ. Lại thấy bóng áo đỏ như oán linh vụt qua, cả hai ôm kêu to:

 

“Quỷ a!”

 

Lại tên ăn trộm đang leo tường chuẩn nhà phú hộ trộm một chuyến, Sở Hòa nhặt mảnh ngói vỡ ném trúng. Tên ăn trộm ngã vật xuống đất, đội tuần tra cầm đèn lồng bắt quả tang, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

 

“Ta… Ta chỉ là thấy nhà khuya thắp đèn, lo lắng nhà chuyện, nên mới đến xem thôi! Ta tuyệt đối tới trộm đồ!”

 

Sở Hòa ghé vai A Cửu, náo nhiệt thành tiếng.

 

A Cửu nghiêng mặt, cọ cọ với nàng: “Vui ?”

 

Sở Hòa giang hai tay cảm nhận gió đêm, lớn tiếng : “Vui lắm!”

 

Gió đêm bỗng nhiên nổi lên, cuốn bay mái tóc bạc xõa xuống của A Cửu, cũng vạt áo Sở Hòa bay lên. Nàng kinh hô một tiếng, theo bản năng siết chặt vải áo vai thiếu niên, chóp mũi chạm gáy , ngửi một mùi hương mát lạnh như sương tuyết, thập phần dễ chịu.

 

Nàng nhịn , cọ cọ cổ , hít sâu hương vị .

 

Quá mức mật, A Cửu chịu nổi, chân lảo đảo một cái, đạp vỡ một mảng ngói đen, rước lấy tiếng mắng lớn từ trong phòng.

 

Sở Hòa thuần thục ném một quả bạc: “A Cửu, chúng hiện đang ?”

giuadongtrotan

 

Hắn : “Chúng đang gặp rắc rối.”

 

, chúng đang gặp rắc rối!”

 

A Cửu đầu , nhưng vẫn thể giọng nàng nhẹ nhàng. Ngón tay đang đáp đầu gối Sở Hòa lặng lẽ cong cong, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đỏ tươi trong bóng đêm tựa như băng màu đỏ xẹt qua, cùng với ý nhẹ nhàng của thiếu niên, hòa tiếng gió, vang vọng trong đêm tối.

 

Người của Đãng Ma Vệ trói tên ăn trộm , nhịn hỏi: “Lão Đại, hai kẻ nhiễu dân thật sự cần quản ?”

 

Giáp Nhất hai tay ôm đao, lưng bước : “Có kẻ nhiễu dân nào ? Không , dù hề thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-68-boi-vi-doi-tinh-lu-kia-rat-ngu-ngoc.html.]

 

Mấy tên hắc giáp vệ , cuối cùng xách tên ăn trộm trói , cũng coi như thấy gì.

 

Tên ăn trộm giãy giụa: “Uy, của Đãng Ma Vệ các ngươi mắt mù ? Trên mái nhà bay lớn như hai , các ngươi thấy !”

 

“Phanh” một tiếng, tên ăn trộm mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.

 

Giáp Nhất thu nắm đ.ấ.m về, chính nghĩa lẫm nhiên: “Tiếp tục tuần tra, bảo hộ Thương Hải Châu thái bình!”

 

Hắc giáp vệ đồng thanh trả lời: “Rõ!”

 

Thương Hải Châu một tháp cao, cạnh pho tượng, bên trong tế điện mỗi một vị tiền bối hy sinh vì Thương Hải Châu. Ở tầng cao nhất của tháp, thể thu bộ cảnh đêm Thương Hải Châu đáy mắt.

 

“Là vấn đề, mới đến Ôn Nhu Hương chờ gặp mặt . Giờ xảy chuyện, còn cùng Đao gia lão tam và Chu Hàm giao thủ, thậm chí Văn Nhân Bất Tiếu cũng ở đó. Ta chắc chắn bọn họ theo dõi, nếu phận bại lộ, !”

 

Trong giọng của kẻ đeo mặt nạ ẩn chứa sự tức giận đè nén. Nếu cả hai còn lợi ích chung, sớm động thủ tính sổ với đối phương.

 

“Hà tất nóng nảy như thế, phận của ngươi vẫn bại lộ ?”

 

Bóng dáng nam nhân cẩm y hoa phục mắt cao lớn, ngón tay khớp xương rõ ràng gập trang giấy, chẳng mấy chốc một con ếch xanh bằng giấy hiện sinh động như thật.

 

Hắn duỗi tay, đưa con ếch giấy qua, tiếng dễ êm tai: “Được , đừng giận, tặng cho ngươi, coi như bồi tội.”

 

Kiếm trong tay kẻ đeo mặt nạ ghét bỏ đẩy tay : “Thu tư thái hài hước của ngươi, chuyện chính sự.”

 

Ếch giấy do gấp ghét bỏ, nam nhân chút vui. Hắn ném một lọ thuốc: “Đồ vật cho ngươi , cứ theo kế hoạch mà hành sự là .”

 

“Ngươi xác định kế hoạch vấn đề?”

 

“Có thể vấn đề gì chứ?”

 

“Ngươi đừng quên, hôm nay tên Miêu Cương và Đao lão tam dẫn tới một đám , khiến Ôn Nhu Hương giảo đến hỏng bét.” Kẻ đeo mặt nạ trầm giọng : “Tố Miêu Cương âm hiểm quỷ quyệt, lẽ nào nhận điều gì? Nghe việc Ngư Tam Nương c.h.ế.t, chính là do tên Miêu Cương cùng nữ t.ử Trung Nguyên tay đổi cục diện.”

 

“Đổi là những khác lẽ còn khả năng, nhưng đổi là hai , thì thể nào.”

 

Kẻ đeo mặt nạ nghi hoặc: “Vì ?”

 

Vị công t.ử ném con ếch giấy trong tay , chỉ màn đêm xa xăm: “Bởi vì đôi tình lữ , ngu ngốc.”

 

“Ha ha ha, vui quá, A Cửu, tiếp tục bay , ngày mai mời ăn hồ lô đường!”

 

“Hồ lô đường, thôi!”

 

Bọn họ bay qua bay , vòng quanh Thương Hải Châu hết một vòng một vòng, mang theo cái vẻ điên cuồng màng khác sống c.h.ế.t, khiến vạn gia ngọn đèn dầu sáng lên, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ.

 

Kẻ đeo mặt nạ trầm mặc một lát, nghiêng mặt, : “Ngươi đúng.”

 

Cố gắng bỏ qua âm thanh nền của cặp tình lữ ngu ngốc , kẻ đeo mặt nạ cất lọ thuốc: “Cái tên Kim Gia nhiều chuyện của chúng như , ngươi lo lắng phản bội ?”

 

Tờ giấy trong tay nam nhân gấp thành một con chuồn chuồn, định đưa cho kẻ đeo mặt nạ, nhưng đối phương hất bay.

 

Hắn : “Kim Gia theo mười mấy năm, trung thành và tận tâm, tự nhiên sẽ phản bội.”

 

Bên , Kim Gia mới chạy thoát khỏi ma trảo của đông đảo phu nhân.

 

Trên mặt chi chít dấu bàn tay, một chậtvật. Hắn khó khăn lắm mới trốn phòng bôi t.h.u.ố.c định ngủ ngon, nhưng mái nhà thường xuyên truyền đến tiếng hi hi ha ha, lăn qua lộn tài nào ngủ .

 

Kim Gia vén chăn lên, oán khí sâu nặng.

 

Vừa lúc tiểu, mắng thầm trong miệng, móc cái bô. Quần tuột, cảm thấy .

 

Cúi đầu .

 

Hắn dùng tay đỡ.

 

Mềm oặt, thể dựng lên.

 

Lại dùng hai tay cùng đỡ.

 

Vẫn là mềm mại, động tĩnh.

 

Một lúc lâu , Kim Gia run rẩy cả , xụi lơ mặt đất.

 

Hắn… Hắn… Hắn cư nhiên thể tiểu!

 

Khi ngoài cửa sổ một nữa vang lên tiếng của cặp tình lữ ngu ngốc , chỉ trong khoảnh khắc đó, Kim Gia nhớ ánh mắt của tên Miêu Cương lâu đây.

 

Ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, dường như xem thấu linh hồn .

 

Văn Nhân Bất Tiếu là chính phái, sẽ nghiêm hình tra tấn.

 

tên Miêu Cương thì khác a!

 

“Tên Miêu Cương đó nhất định là đoán liên quan đến Vân Hoang Bất Hủ Thành nên hạ độc !”

 

“Kẻ lòng quả thực sâu lường !”

 

“Giống nòi Tống Gia thể đoạn ở chỗ !”

Loading...