Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:38:10
Lượt xem: 341
Bác sĩ không nghi ngờ lời nói của anh, bởi vì thứ này không có tác dụng gì khác.
Hơn nữa không có mấy người tới bệnh viện để lấy cái này, không có nhiều người dùng, vì thế nên đã cho anh một hộp.
Một hộp có rất nhiều, Chu Lâm đếm thử, không nhiều không ít vừa đủ 30 cái.
Nhưng mà anh thấy vẫn không đủ dùng, nếu mỗi đêm dùng ba đến năm cái, thì dùng được năm, sáu ngày là hết rồi.
Anh còn muốn xin thêm mấy hộp nữa, nhưng mà bác sĩ bảo dùng xong lại đến lấy, phía sau còn có người bệnh khác, nên bác sĩ đuổi anh ra ngoài.
Anh đành chấp nhận cầm tạm về dùng vậy.
“Anh Lâm, anh hỏi chuyện gì thế?” Lý Thái Sơn hỏi.
Chu Lâm không nói: “Không có gì, đi, đi mua phấn rôm với tôi, hai đứa cháu của cậu dùng nhanh lắm, mới mua một hộp chưa được bao lâu đã thấy đáy rồi, lại đi mua cho bọn chúng một hộp nữa.”
Lý Thái Sơn nghẹn lời: “Anh Lâm, anh chị tiêu nhiều tiền như thế, tôi nhìn mà thấy run luôn, có phải lãng phí quá không? Hai mươi đồng tiền nhuận bút của chị dâu đủ dùng sao?”
Chu Lâm nói: “Không sao.”
Đừng thấy nhà bọn họ sống có vẻ khá sung túc, nhưng thực ra họ không có gạo và bột mỗi ngày.
Chủ yếu vẫn là ngũ cốc thô, bổ sung thêm ít tinh bột.
Thỉnh thoảng mới có một chút thức ăn cải thiện, ví dụ như khi vợ anh làm bánh ngô, cô cho rất ít bột mì.
Khi làm bột ngô, cô cũng sẽ không cho thêm.
Bảy tám ngày họ mới nấu cơm một lần, số gạo anh đi mua lần Lý Thái Sơn dưỡng bệnh, còn chưa được động tới.
Thực sự không có chút màu trắng nào của bánh bao.
Nếu nói về thứ họ tiêu nhiều tiền nhất, thì chắc là liên quan đến ăn trứng gà.
Trong nhà họ nuôi ba con gà, không biết tại sao, chúng đẻ trứng rất chăm chỉ, một ngày là có thể đẻ hai quả trứng, từ lúc Bạch Minh Châu sinh con đến giờ, trứng gà chưa từng bị đứt đoạn.
Mợ út nói chắc là do chúng nó biết hai chủ nhân nhỏ ra đời, nên cố tình đưa đồ ăn đến cho Đâu Đâu và Đô Đô.
Nhưng mà dù cho mỗi ngày đều có hai quả trứng thì vẫn không đủ ăn.
Vậy nên bình thường Chu Lâm hay đổi đồ ăn với với mọi người trong thôn.
....
Hôm nay Mã Quyên và Vương Nhị Anh đi chơi cả một ngày.
Lúc về tới cửa thôn thì cô ta liền mở miệng: “Vương Nhị Anh, em suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng em vẫn cảm thấy hai chúng ta không thích hợp, cho nên chúng ta dừng lại đi, về sau anh cũng đừng tới tìm em nữa!”
Người mà cô ta thích chỉ có Đặng Tường Kiệt, cho tới nay đều chỉ có anh ấy.
Vốn dĩ Vương Nhị Anh đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi bởi vì cả ngày hôm nay Mã Quyên không cho mình nắm tay, vừa nghe thấy cô ta nói như thế thì sao có thể nhịn được nữa.
“Em có ý gì hả? Em anh của anh, uống của anh, dùng của anh, hiện tại em lại nói là chúng ta không thích hợp, vậy thì sao lúc trước em còn đi hả?” Vương Nhị Anh hét lên.
“Em đã từng ép anh chưa? Những việc này đều là do anh tự nguyện làm, em cũng chỉ đồng ý với anh là chúng ta ở bên nhau thử xem, hiện tại em cảm thấy không thích hợp thì đương nhiên là không muốn duy trì mối quan hệ này nữa rồi” Mã Quyên lạnh nhạt nói.
Vương Nhị Anh tức giận đến thở hồng hộc, muốn nói lời uy h.i.ế.p gì đó.
Nhưng mà Mã Quyên đã uy h.i.ế.p trước: “Anh phải nghĩ cho kỹ đấy, nếu như anh dám làm chuyện gì không lí trí thì anh biết rõ mình sẽ có kết cục như thế nào rồi đấy, cũng không phải không có vết xe đổ ở phía trước!”
Nói xong cô ta liền xoay người chạy đi, không để Vương Nhị Anh vào mắt một chút nào.
Vương Nhị Anh thật sự tức giận đến mức hận không thể ăn tươi nuốt sống Mã Quyên!
Làm sao cô ta có thể rời đi như vậy được? Anh ta lao lên túm lấy cổ tay của cô ta, nói: “Nếu em không muốn có quan hệ với anh, thì lập tức đem trả lại anh toàn bộ số tiền mà anh đã đưa em đi ăn đi uống, một đồng cũng không thể thiếu!”
Mã Quyên muốn hất anh ta ra nhưng không hất ra được, tức giận nói: “Đừng khiến tôi khinh thường anh!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-81.html.]
“Đằng nào em cũng sẽ chia tay với anh thì anh cần gì phải để ý xem em có coi thường anh hay không. Nếu em không trả lại cho anh thì chuyện này vẫn chưa xong đâu, em cũng đừng nghĩ anh sẽ bỏ qua như vậy!” Vương Nhị Anh cực kỳ tức giận.
“Không bỏ qua như vậy thì anh muốn như thế nào? Anh còn dám làm như thế nào? Hiện tại nữ thanh niên trí thức chúng tôi đã được bảo vệ, nếu tôi báo cáo lên công xã……”
“Báo cáo lên công xã thì làm sao? Tất cả mọi người ở trong đội chúng ta đều biết em với anh có quan hệ, đều biết em cùng đi vào thành ăn cơm và xem phim với anh. Tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho anh!” Vương Nhị Anh quát.
“Làm chứng ư? Làm chứng việc tôi không muốn đi các anh hợp lại ép tôi phải đồng ý ư? Nếu công xã không phân xử cho tôi, tôi sẽ báo cáo lên huyện. Tôi xem trên huyện có phân xử cho tôi hay không!” Mã Quyên mỉa mai, rồi mạnh mẽ tách ra khỏi Vương Nhị Anh, nghênh ngang rời đi.
Vương Nhị Anh tức giận đến mức hận không thể kéo cô vào trong rừng cây nhỏ.
Nhưng mà anh ta cũng nhận ra người phụ nữ Mã Quyên này cũng không phải là người lương thiện. Nếu cô ta thật sự muốn đi kiện thì anh ta coi như xong đời.
Nghĩ đến kết cục đó, Vương Nhị Anh thấy rùng mình một cái, cố gắng ngừng những suy nghĩ xúc động và phi lý đó trong đầu.
Nhưng anh ta vẫn rất tức giận. Anh ta suy nghĩ một chút rồi lập tức đi tìm Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn vừa nghe thấy Mã Quyên chia tay với Vương Nhị Anh, lập tức cười nhạo anh ta, nói: “Tôi đã biết cô ta không thích anh từ lâu. Anh nhất định phải nghĩ thoáng lên. Anh đã không có năng lực giống như anh Lâm lại còn muốn học theo anh Lâm cưới vợ là thanh niên trí thức ư, đáng đời!”
“Vì sao Chu Lâm có thể cưới, còn tôi thì lại không thể cưới, tôi kém anh ta ở điểm nào?” Vương Nhị Anh không phục, nói.
Lý Thái Sơn ngạc nhiên, quan sát anh ta, nói: “Anh còn dám so sánh với anh Lâm ư? Mặt anh cũng thật lớn, phàm là não anh to bằng viên đậu phộng thì anh cũng không đến mức nói ra lời này!”
Vương Nhị Anh tức giận: “Anh có đáng là anh em không vậy? Tôi bị như vậy anh đã không cho tôi lời khuyên lại còn mỉa mai tôi như vậy à?”
Lý Thái Sơn nói: “Anh muốn tôi cho anh lời khuyên gì thì hai người cũng đã chia tay rồi. Hơn nữa tôi nói anh biết này, anh cũng không nên xúc động, nó không đáng để anh hi sinh cái mạng nhỏ của mình.”
“Tôi cũng không ngờ cô ta lại là người như vậy. Tôi cũng không quan tâm đến cô ta nữa, cô ta có thể chia tay với tôi nhưng nhất định phải trả lại những thứ cô ta nợ tôi!” Vương Nhị Anh nói.
Lý Thái Sơn bị nhắc mới nhớ tới: “Đúng vậy. Anh nói không sai. Cô ta có thể chia tay với anh nhưng anh đưa cô ta vào thành phố tiêu nhiều tiền như vậy. Cô ta không có quan hệ với anh thì anh phải đòi cô ta trả lại. Nếu không thì không phải anh bị coi thành người coi tiền như rác sao?”
Vương Nhị Anh nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng người đàn bà đó không trả!” Anh ta thuật lại lời của Mã Quyên nói cho Lý Thái Sơn nghe lần nữa.
Lý Thái Sơn vô cùng ngạc nhiên: “Người đàn bà này quả nhiên không phải là một người tốt!”
“Anh có gì ý kiến gì hay không?”
Lý Thái Sơn nói: “Chuyện này không phải quá đơn giản sao? Anh đi bảo mẹ anh làm ầm ĩ lên. Bà ấy giỏi nhất việc này, để bà ấy đến chỗ thanh niên tri thức kia làm náo loạn lên. Nhất định Mã Quyên sẽ trả lại cho anh chỗ tiền mà anh đã tiêu cho cô ta về!”
Vương Nhị Anh nói: “Mẹ tôi sẽ đánh c.h.ế.t tôi.” Mẹ của anh ta cũng không biết anh ta đã tiêu nhiều tiền như vậy cho Mã Quyên.
“Anh nói với mẹ anh rằng nếu bà ấy có thể lấy được số tiền đó về thì chỗ tiền đó chính là của bà ấy. Bà ấy chắc chắn sẽ đi đòi tiền trước, không rảnh mà đánh anh đâu.”
Vương Nhị Anh đánh giá anh ta một chút: “Vì sao tôi cảm thấy dường như anh đã trở lên thông minh hơn nhỉ?” Ý kiến này thật sự khá hay.
Lý Thái Sơn tự cảm thấy bản thân rất tuấn tú và hất tóc một cái, cũng không đáp lại anh ta mà khẽ xua tay rời đi.
Anh ta cũng sẽ không nói cho Vương Nhị Anh biết rằng anh ta trở lên thông mình hơn trước kia là bởi vì anh ta đã ở chung với anh Lâm nhiều.
Nếu không Vương Nhị Anh cũng tham gia tiếp cận thì sao? Vậy không phải vô duyên vô cớ anh ta lại tăng tính cạnh tranh cho bản thân mình hay sao.
Mà chuyện này, cũng bắt đầu ầm ĩ lên như vậy.
Mẹ của Vương Nhị Anh biết được trước đó con trai mình đã tiêu rất nhiều tiền như vậy cho người phụ nữ thanh niên tri thức Mã Quyên này, lại còn bị người ta chia tay?!
Nên làm sao bà ấy có thể bỏ qua được. Bà ấy nhất định muốn lấy toàn bộ số tiền đó về không thiếu một xu!
Sáng sớm ngày hôm sau vào lúc đang làm công, trên cánh đồng chợt ầm ĩ lên.
“Trả tiền đi Mã Quyên. Cô lập tức trả tiền cho tôi. Nếu cô không trả tiền mà cô nợ con trai tôi thì cô phải gả vào nhà tôi. Con trai tôi vì cô mà tiêu nhiều tiền như vậy, nên nhà tôi cũng sẽ không đưa tiền sính lễ đâu!”
Mẹ của Vương Nhị Anh là một người đanh đá, lao thẳng đến và chửi mắng Mã Quyên đang nhổ cỏ.
Những người khác cũng sợ ngây người: “Chuyện gì vậy? Đây là đang nói chuyện gì vậy?”
Mẹ của Vương Nhị Anh làm sao có thể không nói cho mọi người biết được. Bà ấy chọn lúc này để đến chính là muốn làm ầm ĩ lớn lên!
“Chắc mọi người cũng biết chuyện con trai tôi Nhị Anh với Mã Quyên có mối quan hệ phải không? Thằng bé thường xuyên đưa cô ta vào thành phố để ăn uống đồ ngon. Trời ơi, nhưng mà tất cả chỗ tiền đó đều là do Nhị Anh nhà tôi dùng mạng mang về!”
Bà ấy đang nói đến chuyện lần trước cướp đoạt tiền trên chiếu bạc và bị người ta đánh phải vào bệnh viện.