Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 67

Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:31:04
Lượt xem: 363

Vì Cố Quảng Thu đã mang cá đến nên đương nhiên nhà họ sẽ nấu ngay.

Thêm vào đó trời đang mưa, không cần phải đi làm, Chu Lâm có thể nghỉ ngơi thoải mái.

Mưa đã rơi ba ngày, đến ngày thứ tư thì tạnh, vì vậy họ phải đi làm.

Cùng lúc đó, những người già và phụ nữ không đi làm ở trong thôn đều nhanh chóng lên núi hái nấm.

Mợ út cũng có vẻ hơi sốt ruột, bà hỏi: "Minh Châu, hôm nay cháu thấy trong người thế nào?"

Bạch Minh Châu cười: "Mợ út cứ đi cùng họ đi, cháu không sao đâu."

Mợ út cười nói: "Vậy được, mợ út đi hái nhiều một chút. Sau đó phơi khô, để dành cho mấy đứa ăn dần."

Bạch Minh Châu mỉm cười gật đầu, mợ út xách theo giỏ và rổ, nói: "Cháu ở nhà, mợ út sẽ về sớm."

Bạch Minh Châu nói: "Mợ út đi cẩn thận nhé."

Mợ út liền đi hái nấm.

Thật ra, Bạch Minh Châu vẫn chưa đến lúc sinh. Cô đã hoàn thành xong bản thảo quyển sách thứ ba của mình và đang chờ Chu Lâm xin nghỉ để gửi nó đến thành phố.

Sau khi quyển sách thứ ba được gửi đi, cô sẽ không thể viết tiếp nhanh như trước nữa.

Bởi vì cô sắp sinh con và ở cữ, chắc chắn cô sẽ không có thời gian. Vì vậy cô đã nói trong lá thư gửi đi rằng cô sẽ khá bận rộn và hoãn việc viết bài. Cô không nói nhiều về lý do cụ thể.

Chuyện riêng của cô, không cần phải kể quá nhiều với tòa soạn báo.

Mợ út ra ngoài vào buổi sáng và trở về vào buổi trưa, mang theo một giỏ đầy nấm và một rổ nấm. Bà ấy nhận lấy cốc nước mà Bạch Minh Châu rót cho bà ấy và cười nói: "Thật không thể nói, núi bên này của các cháu thật tuyệt. Mợ mới đi một buổi sáng, cháu xem mợ mang về bao nhiêu nè?"

"Đó cũng là do mợ út giỏi." Bạch Minh Châu cười.

Mợ út uống nước, nói: "Cháu đi nghỉ ngơi đi, mợ út sẽ hấp bánh bao cho cháu."

Tuy nhiên, Bạch Minh Châu đã hấp xong rồi, đều là do mợ út dậy sớm làm và hấp sẵn, chỉ cần hâm nóng trên bếp là có thể ăn được.

Cô còn nấu một bát canh trứng rau dại.

Chu Lâm không về ăn trưa vì nơi anh làm việc khá xa. Sáng ra anh đã mang theo bánh mì và bánh bao đã chuẩn bị sẵn, ăn trưa ở bên ngoài, ăn xong nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng rồi tiếp tục làm việc.

Nếu không thì sao nói người nào có làm công việc này thì mới biết cực khổ.

Bạch Minh Châu và mợ út ăn trưa xong thì cùng nhau trải nấm ra phơi.

Nấm vừa hái về cũng không cần rửa, phơi trực tiếp cũng được nhưng cũng cần chọn lọc một chút.

Chọn những cây nấm bị dập nát ra ăn trước, những cây nấm còn nguyên vẹn thì phơi lên.

Cơ hội hái nấm khá hiếm, cộng với việc Bạch Minh Châu đang ở trong tình trạng tốt, vẫn chưa đến lúc sinh.

Trong những ngày tiếp theo, mợ út lên núi hái nấm và phơi được một mẻ nấm lớn.

Còn Chu Lâm vẫn liên tục làm việc trong những ngày này và anh cũng đã xin nghỉ phép với ông đội trưởng vào ngày hôm đó. Anh muốn đi lên thành phố để xem có sữa bột không, còn cả bình sữa nữa, họ đều cần những thứ này.

Tất nhiên, anh cũng muốn gửi bản thảo giùm vợ và mua đường đỏ mà thím Trương đã nhờ anh mua nữa.

Mặc dù hiện đang là lúc bận rộn nhưng ông đội trưởng vẫn cho anh nghỉ phép.

Nói về điều này, cần phải nói rằng nền tảng của Chu Lâm trước đó khá tốt. Trước đây anh không hề tiến bộ như bây giờ, nhưng năm nay vì có vợ và con cần nuôi dưỡng nên anh đã rất cố gắng.

Vì vậy, khi biết ngày mai anh sẽ đi mua sữa bột và những thứ khác, ông đội trưởng đã cho anh nghỉ phép.

Anh cả Chu đang ở bên cạnh, sau khi nghe thấy điều này, anh ta không thể không tỏ ra khinh thường. Anh ta nói với Trương Đại Căn và những người khác trên cánh đồng còn chưa đủ, về nhà anh ta lại nói với chị dâu Chu.

“Đứa con của nó quý giá nhất, trẻ con nhà nào không đủ sữa mà không phải ăn cháo gạo lớn lên, trong khi nhà nó thì cứ nhất quyết phải uống sữa bột!”

Chị dâu Chu đã làm việc cả ngày và đã mệt mỏi gần c.h.ế.t rồi nhưng chị ta vẫn tỏ ra khinh thường, nói: “Chẳng trách hai vợ chồng này có thể ở chung một chỗ, đều là những kẻ khác người!”

Chị ta lại nhớ đến chuyện mợ cả và mợ hai đến nhà: “Anh không biết hai vợ chồng nhà chú ấy lừa ăn lừa uống thế nào đâu. Cách đây không lâu mợ cả và mợ hai còn bị dụ dỗ mang một giỏ trứng đến đây. Nếu không nhờ em bắt gặp thì cũng sẽ vào bụng hai người họ cả rồi!”

"Là chuyện khi nào?" Anh cả Chu không biết.

"Cũng là lúc mợ út tới đây chưa bao lâu. Họ nghe Triệu Mỹ Hương kể lại, cũng nghĩ giống như chúng ta rằng hai đứa nó đã thành đạt nên nghĩ mối quan hệ họ hàng này có thể qua lại, nên họ mới cầm trứng đến!" Chị ta gặp phải, tất nhiên là phải “thấy việc bất bình giữa đường chẳng tha” cứu lấy những quả trứng của hai người mợ khỏi hiểm nguy!

Hai người cũng không để chị ta giúp đỡ vô ích, mỗi người cho chị ta ba quả trứng làm quà cảm ơn, rồi cầm lấy những quả trứng còn lại chạy về!

"Đây là những thứ mà chú ấy có thể lừa được, ai chú ấy cũng đều muốn lừa một lần!" Anh cả Chu mắng.

Anh ta xui xẻo nhất, đi làm công miễn phí nửa tháng. Để làm một người anh tốt, anh ta chỉ ăn một bữa trưa của Chu Lâm, còn lại đều tự ăn ở nhà!

Nhưng nghĩ lại vẫn thấy lỗ, lỗ đến mức mất hết vốn liếng!

Chu Lâm không biết anh trai mình vẫn còn nhớ chuyện anh ta giúp anh làm công lỗ vốn trước đây.

Sáng hôm sau trời chưa sáng, anh đã ra khỏi nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-67.html.]

Phải nhanh chóng ra ngoài, lên thành phố sớm để giải quyết công việc.

Bởi vì anh chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải đi làm.

"Anh Lâm!"

Kết quả vừa ra khỏi cổng thôn, anh đã nhìn thấy Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh đang đợi anh.

Chu Lâm vừa ăn bánh vừa nói: "Các cậu ở đây làm gì vậy, đợi tôi à?"

"Đúng vậy, tôi đặc biệt xin nghỉ ốm, muốn đi dạo cùng anh Lâm." Lý Thái Sơn cười nói.

Chu Lâm nhìn Vương Nhị Anh, Vương Nhị Anh nói: "Tôi cũng muốn đi dạo."

"Anh Lâm, tôi còn chưa ăn sáng nữa." Lý Thái Sơn xông tới nói.

Chu Lâm ném cho anh ta một miếng bánh: "Đi thôi, giải quyết xong việc thì buổi chiều còn phải về làm việc nữa."

“Anh đi gần tôi như vậy làm gì?”

Dọc đường đi lên thành phố, Chu Lâm liếc mắt nhìn Vương Nhị Anh.

Sau khi từ trong thôn đi ra, Vương Nhị Anh lập tức nhắm mắt theo đuôi anh, hận không thể gắn chặt với anh.

Anh với Vương Nhị Anh không có cùng lợi ích!

“Đúng vậy, anh luôn đến gần anh Lâm là có ý gì vậy?” Lý Thái Sơn cũng không nhịn được nói. Anh ta cũng chưa bao giờ có được đãi ngộ này, vậy mà tên nhóc Vương Nhị Anh này lại tiến đến trước, anh ta muốn làm gì vậy?

Lý Thái Sơn đi lên chen người đẩy Vương Nhị Anh ra.

Vị trí thứ nhất bên cạnh anh Lâm là của chị dâu, vị trí thứ hai và thứ ba thuộc về cặp song sinh trong bụng chị dâu, nên vị trí thứ tư nhất định là của anh ta, không ai có thể cướp được!

Vương Nhị Anh trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, Lý Thái Sơn trừng mắt lại.

Chu Lâm không muốn để ý đến hai người như đang có bệnh này. Anh vừa bước nhanh đi vào thành phố vừa nói: “Nhị Anh, tôi nghe nói dạo này cậu thường xuyên lên núi phải không? Cậu lên núi có tìm được thứ gì tốt không?”

Vương Nhị Anh lập tức nói: “Không có thứ gì tốt cả. Tôi chỉ lên núi hái nấm thôi!”

Chu Lâm liếc mắt quan sát anh ta một cái: “Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cậu chối nhanh như vậy làm gì? Chẳng nhẽ cậu đi lên núi lấy được thứ gì tốt thì tôi sẽ đi tìm cậu đòi chia ư?”

“Đúng vậy. Anh thật sự không coi anh Lâm là người một nhà. Anh như vậy mà còn muốn thân thiết với anh Lâm ư?” Lý Thái Sơn tận dụng cơ hội này mách lẻo.

Vương Nhị Anh nói: “Khi trở về, tôi sẽ mang cho anh Lâm một chút nấm.”

“Anh cứ giữ lấy đi. Dạo này mợ út của tôi cũng hái về khá nhiều.” Chu Lâm khẽ xua tay, cũng không thèm muốn đồ của anh ta.

Nhưng mà bởi vì có hai người này cùng trò chuyện nên có cảm giác đường vào thành phố rất nhanh.

Buổi sáng 5 giờ ra khỏi nhà, những người đàn ông trưởng thành như bọn họ đi rất nhanh, khoảng hơn 8 giờ gần 9 giờ là họ đến thành phố rồi.

Khi đến thành phố thì Vương Nhị Anh lập tức chào tạm biệt.

“Thái Sơn, cậu lặng lẽ đi theo sau, đừng để cậu ta phát hiện.” Chu Lâm liếc mắt nhìn chằm chằm Vương Nhị Anh một cái rồi nhỏ giọng nói với Lý Thái Sơn.

Lý Thái Sơn không hiểu vì sao: “Tại sao lại đi theo dõi cậu ta?” Anh ta muốn đi đến cục bưu chính gửi thư.

“Tôi cảm giác cậu ta kiếm được thứ tốt ở trên núi, cậu đi theo sau nhìn xem sao.” Chu Lâm lập tức nói.

Lý Thái Sơn trợn mắt: “Thật sao?”

“Nếu cậu ta không kiếm được thứ tốt ở trên núi thì sao cậu ta có thể mất công đi cùng một chuyến với chúng ta vào thành chứ? Hơn nữa vừa rồi tôi vừa hỏi thì cậu ta đã lập tức sốt ruột giải thích. Đây gọi là lạy ông tôi ở bụi này.”

Lý Thái Sơn thô lỗ, không nhịn được nói thầm. Anh Lâm của anh ăn nhiều nước bọt của chị dâu nên lời nói cũng trở nên nho nhã.

Nhưng mà anh ta cũng không chần chờ, sau khi anh ta với Chu Lâm thống nhất xong địa điểm hẹn gặp, thì lập tức đi theo sau.

Anh ta nhìn thấy Vương Nhị Anh với bộ dạng vô cùng cảnh giác và còn nhìn trước nhìn sau quay trái quay phải quan sát.

Nhưng một lúc sau, Vương Nhị Anh lập tức đi đến tiệm cầm đồ ở thành phố.

Anh ta lập tức đi thẳng vào.

Lý Thái Sơn mở to hai mắt khi nhìn thấy cảnh đó. Tên nhóc Vương Nhị Anh đến tiệm cầm đồ làm gì? Anh ta có đồ gì có thể đổi được sao?

Bây giờ thực sự là Vương Nhị Anh có!

Anh ta lấy từ trong n.g.ự.c ra hai Đồng tiền cổ mà anh ta đào được!

“Cái này có giá bao nhiêu tiền vậy?” Vương Nhị Anh hỏi.

Nhân viên của tiệm cầm đồ nhìn thấy Đồng tiền cổ thì ánh mắt sáng lên, cầm lên xem xét cẩn thận một chút, sau đó nói: “Hai Đồng tiền cổ này có thể đổi được hai mươi đồng.”

Tim Vương Nhị Anh đập thình thịch: “Tôi còn nghe người ta nói giá còn cao hơn thế này.”

“Không phải nói như vậy, Đồng tiền cổ cũng có nhiều loại khác nhau, càng lâu đời thì càng có giá. Cũng có cái bán được bốn mươi đồng, có vài niên đại thì không đáng giá đến vậy, một đồng bạc chỉ có giá năm đồng thôi. Cái này của anh khá tốt đó.”

“Được, đổi đi!” Vương Nhị Anh nói.

Loading...