Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 313
Cập nhật lúc: 2024-08-17 14:25:15
Lượt xem: 213
“Thành tích học tập của con ở lớp như thế nào?”
“Điều này còn phải nói sao. Lần trước, con chính là người đứng đầu lớp.” Bé tư vô cùng kiêu ngạo nói: “Cũng không có áp lực gì cả.”
Sau khi nói xong điều này, cậu bé còn bắt đầu kể về tin nóng. Cậu nhỏ giọng nói: “Cha, anh cả con yêu sớm rồi!”
“Sao cơ?” Chu Lâm ngạc nhiên một chút: “Yêu sớm ư?”
Bé tư khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”
“Sao con biết điều đó?”
“Anh hai nói cho con.”
Bởi vì anh cả luôn mang rất nhiều đồ ăn vặt về cho cậu, nhưng anh cả không thích ăn đồ ăn vặt. Vậy đồ ăn vặt đó từ đâu ra?
Anh hai lập tức lặng lẽ nói cho cậu biết, là bạn học nữ nhét dưới gầm bàn của anh cả. Ngay cả bữa sáng anh cả cũng không cần phải mang theo.
Như thế này rõ ràng là yêu sớm rồi.
Chu Lâm mỉm cười, nhưng lại nghiêm túc nói: “Hiện tại, con vẫn là học sinh, vẫn nên lấy việc học làm hàng đầu, không nên suy nghĩ đến những chuyện này.”
“Cha nên nói với anh cả những lời này. Anh ấy luôn thu hút các bạn học nữ.” Bé tư nói.
“Anh cả con không yêu sớm, anh hai con cũng không. Nhưng về cô bạn gái nhỏ của con, con có nên nói cho cha con biết thật sự đã xảy ra chuyện gì không?” Cậu út Cố vô tình vạch trần thằng bé.
Bé tư muốn che miệng ông cậu của mình lại, nhưng lời nói vô tình của ông cậu khiến cậu bé bất ngờ không kịp đề phòng.
Cậu lập tức cười gượng nhìn ba mình: “Ông cậu lớn tuổi rồi, thích nói linh tinh. Con không có chuyện gì gọi là yêu sớm cả. Con chỉ mới mười tuổi thôi.”
Chu Lâm lập tức cười hừ một cái, đứa con nhỏ này giỏi nhất là thu hút đào hoa.
Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, cậu bé đã lập tức biết dùng kẹo đi dỗ bé gái hôn mình, nên anh cũng không quá ngạc nhiên.
“Con hãy chăm chỉ đọc sách vào, không nên làm những chuyện này biết không?” Chu Lâm nói.
“Chắc chắn rồi, con chính là số một trong lớp!”
“Vậy trong lớp con đứng thứ bao nhiêu?”
“Con đứng thứ năm trong lớp. Con bị trừ điểm khi viết văn, nếu không con là người lợi hại nhất.”
“Lần sau nếu con đứng đầu lớp thì cha sẽ mua cho con một đôi giày mới.”
“Cha. Cha đặt chỉ tiêu cũng cao quá. Dù sao cũng phải đi từ từ chứ, trước hết thì cũng phải bắt đầu từ hạng thứ tư đã chứ. Vậy mà cha lập tức bảo đứng nhất ngay từ lần này.” Bé tư bất mãn nói.
Chu Lâm cười: “Cũng đúng. Lần sau, nếu con đứng thứ tư thì sẽ mua cho con.”
Lúc này, bé tư mới vừa lòng: “Việc mua giày cũng không gấp. Cha, cha sắp xếp mua xe hơi cho nhà chúng ta đi.”
“Sẽ sắp xếp, mấy ngày nữa sẽ sắp xếp.”
Cậu út Cố nói: “Cháu thật sự muốn mua xe hơi ư?”
Hiện tại, ông cụ cũng biết một chiếc xe hơi giá bao nhiêu tiền, mấy chục nghìn đồng.
“Mua chứ. Sẽ rất có ích.” Chu Lâm khẽ gật đầu.
Cậu út Cố biết cháu ngoại có nhiều cửa hàng ở bên ngoài, nên cũng không nói gì. Dù sao cũng thật sự có tác dụng.
Sau khi tắm kỳ trở về, thì Bạch Minh Châu với anh cả và anh hai đều đã ở nhà.
Họ đều đang đợi mấy người.
“Cha. Sao cha còn cõng em tư về?” Anh hai hỏi.
Bé tư trượt xuống từ trên lưng cha cậu, nói: “Anh hai, sao anh lại nói vậy? Nếu anh muốn được cõng thì cũng có thể mà. Nhân lúc bây giờ cha vẫn còn khỏe mạnh còn cõng được, anh hay mau chóng mà tận hưởng đi.”
“Được, anh hai cũng lên thử xem, nhân lúc cha còn bế được phải không?” Chu Lâm cười.
Anh hai lắc đầu giống như trên đầu có thứ gì đó: “Con không muốn.”
“Tại sao anh lại xấu hổ khi được cha mình cõng như vậy chứ? Nếu không thì để anh cả đến làm mẫu cho anh hai đi.” Đứa thứ tư nói.
Anh cả liếc mắt nhìn thằng bé một cái: “Em cảm thấy chúng ta sinh ra đều sai giới tính như em sao? Em nên là em gái mới đúng.”
“Đúng vậy, nên là một đứa em gái. Nếu là em gái thì tốt biết mấy?” Anh hai cũng nhìn đứa thứ tư, nói.
Lực sát thương không lớn, nhưng sự sỉ nhục lại rất mạnh. Không phải nói em gái là sỉ nhục, mà là rõ ràng biết nó là con trai lại còn muốn nó là em gái!
“Anh cả. Anh là người lòng dạ đen tối. Sau này khi anh làm cán bộ, anh nhất định là một cán bộ có lòng dạ đen tối!”
“Em hai, em xem. Nó đang lo lắng kìa.” Anh cả nói.
Đứa thứ tư tức giận đến mức không nói thành lời.
Anh hai cười, khẽ sờ đầu đứa thứ tư: “Chiếm lợi từ ai cũng được, nhưng nhất định đừng chiếm lợi từ anh ấy. Có thêm mười người như em cũng không đấu lại anh ấy đâu.”
Còn người lớn chưa bao giờ can thiệp vào việc kiện tụng của bọn nhỏ.
Mọi người đều vui vẻ xem diễn.
Mà Bạch Minh Châu cũng bị để ý đến. Cô vội tránh ánh mắt xanh lè đó của Chu Lâm: “Đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”
“Rửa tay, ăn cơm thôi.” Anh hai hét to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-313.html.]
Vì vậy mọi người đều đi rửa tay, rồi ngồi xuống ăn cơm.
Biết anh cả là một người lợi hại, đứa thứ tư cũng không dám tiếp tục vuốt râu hùm nữa. Hơn nữa, sự chú ý của nó cũng đã bị các món ăn hôm nay hấp dẫn rồi.
Hôm nay Lý Đại Ni làm rất nhiều món ăn phong phú như canh xương sườn, thịt kho tàu, một con cá quế, và cả vịt xào bia.
Món vịt xào bia đó là khi ăn cơm ở bên ngoài họ được ăn một lần, do đầu bếp bên ngoài nấu. Sau khi trở về Bạch Minh Châu cũng nấu một lần và rất thành công. Sau đó, cô dạy Lý Đại Ni nấu, và từ đó nó trở thành món ăn trong nhà.
Ngoài bốn món ăn mặn ở trên còn có bắp cải xào, khoai tây và củ cải thái sợi xào, cùng với một bát rong biển với đậu hủ.
Đừng nghĩ rằng nhiều đồ ăn như vậy sẽ ăn không hết, nếu có đứa thứ ba ở nhà ăn cơm, thì còn phải thêm một món ăn nữa thì mới đủ.
Hai ba năm gần đây, Chu Lâm với Bạch Minh Châu mới cảm nhận được cái gọi là đám con choai choai ăn nghèo cả bố, đúng là ăn rất nhiều.
Ngoài bữa ăn chính phong phú ra, thì còn phải làm điểm tâm nhiều một chút. Nếu không chỉ bữa ăn chính thôi là không đủ.
Bởi vì mấy anh em trai đều vận động rất nhiều. Kể cả là anh cả. Mỗi ngày ngoài việc học ra, thì cậu bé cũng còn đi chơi bóng rổ, bóng bàn, cầu lông và những thứ khác.
Chưa kể anh hai và đứa thứ tư. Ngày qua ngày, chưa bao giờ thấy bọn chúng nghỉ ngơi. Do vậy, không phải chúng sẽ rất nhanh đói sao.
Trên bàn cơm, mợ út lập tức hỏi cháu ngoại lần này về có thể ở lại được bao lâu?
“Muốn ở bao nhiêu ngày cũng được. Bên ngoài cũng không có chuyện gì, nên cháu không cần lo lắng nhiều.” Chu Lâm nói.
Nhiều năm nỗ lực như vậy cũng không phải là kinh doanh uổng phí. Hiện tại chỉ cần anh muốn thì có thể nghỉ ngơi ở thủ đô một hai năm cũng không có vấn đề gì.
Nếu có chuyện gì thì chỉ cần lập tức gọi điện thoại và bảo Cố Quảng Thu với Lý Thái Sơn đi giải quyết cho anh là được.
Chỉ là liên quan đến chuyện tiền nong, thì anh cảm thấy vẫn là anh đích thân đi mới được. Thật sự anh không thể bỏ toàn bộ gánh nặng được.
Bạch Minh Châu lập tức hỏi anh: “Khi nào thì anh có thể để cho Dương Quân nghỉ phép?”
“Kỳ nghỉ của Dương Quân không phải do anh quản lý mà là do Thái Sơn quản. Nếu Đại Ni nhớ Dương Quân thì cứ gọi điện thoại qua cho chú của cháu, bảo chú của cháu cho Dương Quân nghỉ phép, không cần phải ngượng ngùng với chú của cháu đâu.” Chu Lâm nói với Lý Đại Ni.
Lý Đại Ni không hề ngượng ngùng, cười nói: “Cứ để anh ấy làm việc ở bên ngoài là được, việc trong nhà không cần anh ấy lo.”
Mợ út liền nói: “Lần sau bà sẽ bảo với bà nội của cháu, để bà ấy gọi điện cho Thái Sơn, đúng là kỳ lạ, thật là, bản thân mình thì một tháng phải chạy về nhà một chuyến, thế mà Dương Quân thì đã hai ba tháng rồi chưa trở về, Trân Trân sắp không nhớ rõ trông cha mình như thế nào rồi.”
“Xem ảnh chụp là được mà, vẫn còn nhớ rõ.” Lý Đại Ni nghe vậy thì cười nói.
“Trân Trân này thật là đáng yêu, lần trước gặp em mà không chào em là anh trai gì cả, uổng công em thương con bé.” Đứa thứ tư vừa gặm đùi vịt vừa nói.
Lý Đại Ni cười: “Nó còn nhớ rõ lần trước em cho nó ăn miếng bánh quy đấy.”
Đứa thứ tư cười to: “Những cái khác thì không nhớ lâu, chỉ nhớ kỹ đồ ăn thôi. Được, lần sau em sẽ tiếp tế cho nó, cho nó cả một hộp.”
Lý Đại Ni cũng thấy buồn cười.
“Mẹ, lúc bọn con đi tắm kỳ, chính cha đã nói là lần này trở về sẽ mua một cái xe con, mẹ không được ngăn cản đâu đấy.” Đứa thứ tư lại nói với mẹ cậu.
Bạch Minh Châu nói: “Mua đi.”
Giờ thì có thể mua, rốt cuộc với điều kiện hiện tại của gia đình họ, mua một chiếc xe con cũng chỉ là việc nhỏ.
Hơn nữa đúng là cần thật, bên ngoài có nhiều cửa hàng như vậy cơ mà.
Đứa thứ tư rất hào hứng: “Cha, đến lúc đó cha đưa con đi, con chọn cho cha.”
“Con cũng muốn đi cùng!” Anh hai lập tức nói, cậu cũng rất có hứng thú với xe cộ.
Anh cả thì không có hứng thú lắm, cậu dùng đũa gắp cho ông cậu và bà mợ một miếng thịt cá quế: “Ông cậu và bà mợ đứng có nhường cho chúng cháu ăn, hãy ăn nhiều một chút.”
“Có đâu, nhiều đồ ăn như vậy, con còn lo chúng ta không đủ ăn hay sao. Lần trước đi kiểm tra, bác sĩ còn nói dinh dưỡng của chúng ta hơi thừa đó.” Cậu út Cố cười nói.
“Dinh dưỡng hơi thừa?” Chu Lâm kinh ngạc.
“Không phải như vậy sao, cậu cũng không dám tin rằng chúng ta lại có một ngày như vậy, còn phải ăn uống thanh đạm mới được.” Bà mợ nói.
Hai ba năm gần đây, trong nhà liền bắt đầu kiểm tra sức khoẻ, mỗi năm cả nhà đều phải đi kiểm tra sức khỏe một lần.
Hai người già đã được bác sĩ thông báo là phải chú ý đến vấn đề ăn uống hơn một chút, không thể ăn quá nhiều.
Điều này khiến cậu út Cố và mợ út đều dở khóc dở cười, nhưng cũng rất là cảm khái.
Bởi vì thật sự là kể từ khi đến ở cũng vợ chồng cháu ngoại thì bọn họ mới được trải qua cuộc sống no đủ, nhưng đúng là họ cần phải chú ý nhiều hơn một chút.
Cho nên hiện giờ hai người già rất chú trọng đến việc ăn uống.
Nhưng khi thấy sự hiếu thảo của đứa cháu ngoại lớn này thì hai người già đều ăn, chẳng qua chỉ ăn một miếng này thôi, sau đó thì họ không ăn nhiều lắm.
Nhưng không chỉ có cậu út Cố và mợ út ăn uống điều độ, mà cả Bạch Minh Châu cũng vậy.
Bao nhiêu năm qua vóc dáng của cô vẫn giữ nguyên như vậy, chính là vì trong chuyện ăn uống, trước nay cô chỉ ăn no đến sáu phần là thôi.
Cô ăn cả thịt trứng sữa nhưng số lượng lại không nhiều, chủ yếu là ăn những thức ăn tốt cho sức khỏe.
Cho nên từ trước đến nay dáng người của cô đều chưa bao giờ béo phì, cho dù bây giờ bước sang độ tuổi ngoài ba mươi mà dáng người vẫn thon thả, khí chất hơn người.
Cho nên phạm vi lựa chọn quần áo của cô đặc biệt thoải mái.
Không chỉ có cô, cả Lý Đại Ni cũng không dám ăn nhiều, cô ấy cao 1m6 nhưng nặng tới hơn 130 cân (= 65kg), sau khi sinh con gái xong thì không giảm được bao nhiêu.
Cô ấy rất buồn, cho nên khi ăn uống rất là khắc chế, học theo cách ăn uống của Bạch Minh Châu.
Cho nên hầu hết cả một bàn thức ăn này đều vào trong bụng Chu Lâm và mấy anh em bọn trẻ.