Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 257

Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:57:39
Lượt xem: 250

“Tuy chiếc vòng này là hàng thật nhưng chất lượng ở mức trung bình. Nếu hôm nào cháu đến nhà chú, vòng ngọc ở nhà chú mới đáng giá. Nếu cháu nhìn trúng cái vòng ngọc nào thì chú cho cháu một cái về tặng mẹ đeo.”

“Chuyện đó không được. Bà mợ của cháu nói không được lấy đồ của người khác. Đó là những kẻ xấu chuyên dụ dỗ và bắt cóc trẻ em.” Bé ba nhìn anh ta một cái.

“Vậy cháu cảm thấy chú giống kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em sao?” Người bạn đó nghiêm mặt nhìn cậu.

“Nếu như chú là kẻ xấu chuyên bắt cóc trẻ em thì cháu cũng không sợ.” Bé ba rất bình tĩnh. Cậu có mang theo Sư Tử đi cùng, một mình Sư Tử có thể đánh bại được hai người như anh ta, hơn nữa ở đây lại có nhiều người như vậy.

“Cháu can đảm thật đấy.” Người bạn đó bật cười: “Vậy cháu đến nhà chú ngồi một lát, rồi nhìn xem có thích hay không nhé.”

“Để lần sau rồi nói nhé.”

“Được. Vậy lần sau nếu rảnh thì gặp mặt nhé.” Người này nghe thấy vậy thì cười.

Nhìn thấy trời đã muộn nên ông Thẩm đến đây đón cậu trở về.

Bé ba nói với người bạn đó: “Cháu phải đi về đây.”

“Lần sau nhớ chiêu đãi chú một bữa ăn ngon nhé.” Người bạn liếc nhìn ông Thẩm một cái rồi nói.

“Cháu nhớ rồi.” Bé ba vẫy tay, cùng Sư Tử rời đi.

Ông Thẩm đưa bé ba đi một chặng đường dài, mới hỏi: “Tiểu Bác, vì sao cháu lại đi cùng anh ta vậy?”

“Chú ấy làm sao?” Bé ba hỏi.

Ông Thẩm gật đầu: “Cũng không sao, chỉ là, nói như thế nào nhỉ……”

Người đó thao túng cả hai đường đen trắng, nhìn thì là một người rất ôn hòa nhưng thật ra một vị sát thần.

Nhưng nếu nói với cháu mình lời này, hẳn cậu cũng không hiểu đâu.

Bởi vì người đó quá thân thiết với bé ba nên ông Thẩm có một chút lo lắng.

Cho nên ông suy nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không đưa bé ba đi qua, ý nói với cậu rằng ông ấy rất bận. Ông ấy muốn đến quán bánh hấp của cha 'con lừa con' để hỗ trợ, nên lập tức đi đến đó.

Chỉ là nếu ông ấy không đưa bé ba đi thì cậu không thể tự đi được sao, tất nhiên là không rồi.

Cậu sẽ đi một mình với Sư Tử, sẽ không cần ông ấy đưa đi.

Cậu mang điểm tâm đến đây cho người bạn đó của cậu ăn, xem như khao anh ta vì đã giúp cậu tìm vòng ngọc thật và mẹ cậu cũng rất thích chiếc vòng này.

Mẹ cậu hỏi cậu có được chiếc vòng tay này từ đâu, cậu nói rằng chiếc vòng tay trước là giả, cái này mới là thật, còn những chuyện khác thì cậu cũng không nói nhiều với mẹ.

“Điểm tâm này rất ngon, cháu tự làm đấy hả?” Người bạn đó ăn điểm tâm mà cậu mang đến. vệ sĩ phía sau muốn ngăn cản nhưng anh ta lại xua tay ý bảo lui xuống. Anh ta không để ý nữa rồi ăn điểm tâm của bé ba.

“Cháu nhờ chị Đại Ni làm.” Bé ba cũng cầm một miếng và cùng ăn với anh ta, rồi hỏi anh ta: “Cháu thấy chú ở đây cả ngày, chú không cần đi ra ngoài kiếm tiền sao?”

Người bạn đó cười: “Cái này chắc là cháu không hiểu rồi. Buôn bán mặt hàng này thì ba năm không cần mở hàng, mà mở hàng một cái là ăn cả ba năm. Chỉ là lúc chú kiếm tiền thì cháu không thấy được mà thôi.”

“Chú có thể dạy cháu không?” Bé ba nhìn anh ta: “Lớn lên cháu cũng muốn làm việc này.”

Cậu cũng biết việc này sẽ kiếm được tiền, cậu đã nghe ông Thẩm nói.

Lúc trước ông Thẩm có lưu giữ một cái ấm trà, lúc ông ấy mua nó tốn hết năm đồng. Nhưng cuối cùng khi ông ấy mang ra thì bị người khác mua với giá ba trăm đồng.

Đấy là thời khắc đáng nhớ của ông Thẩm và ông ấy cũng thường xuyên khoe khoang về điều đó.

Nhưng không thể phủ nhận việc buôn bán này thật sự kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu cậu cũng có thể kiếm được nhiều tiền thì cha của cậu sẽ không phải vất vả nữa.

“Cháu còn nhỏ mà đã nghĩ tới chuyện này sao?”. Người bạn đó nghe thấy vậy thì rất vui vẻ, và người đi theo bên cạnh ông cũng có phản ứng lại khi nghe cậu nói như vậy. Anh ta liếc nhìn bé ba một cái.

Bé ba cau mày nói: “Cháu không còn nhỏ nữa. Nửa tháng nữa là đến sinh nhật của cháu, lúc đó cháu sẽ tròn bốn tuổi.”

"Còn nửa tháng nữa là sinh nhật bốn tuổi rồi nhỉ." Người bạn cười nói: "Đúng là không còn nhỏ rồi, cụ thể là ngày nào? Để chú bảo người đặt bánh kem, đến lúc đó bảo người mang đến cho cháu."

"Chú không cần mua bánh kem. Mẹ cháu sẽ mua cho cháu và em út, đến lúc đó cháu sẽ mang một miếng cho chú." Bé ba nói.

Người bạn cười gật đầu, rồi tiếp tục chủ đề trước: "Không phải chú không muốn dạy cháu đâu. Nghề này của chú, không thể tùy tiện dạy cho người khác được."

"Không phải chú đã dạy cháu mua vòng tay rồi sao?" Bé ba phản bác.

"Đó chỉ là chút kiến thức sơ đẳng. Học vấn và bí quyết thực sự ở đây còn sâu sắc hơn nhiều. Trừ khi là con trai chú, nếu không ai lại dạy tuyệt học gia truyền cho người ngoài chứ?" Người bạn nhìn cậu bé, nói.

Nghe vậy, cậu bé nhìn anh ta: "Vậy nên chú chỉ dạy bản lĩnh của mình cho con trai chú thôi sao?"

"Chú không có con trai." Người bạn nói.

Lời nói này khiến cậu bé có hơi khó hiểu, nhưng góc nhìn của đứa trẻ cũng rất độc đáo: "Chú chưa lấy vợ à?"

"Ha ha ha!" Người bạn trước tiên sửng sốt một chút, sau đó bật cười lớn, quả thật đã lâu rồi anh ta không cười vui vẻ như vậy.

Vệ sĩ sau lưng anh ta cũng bất lực nhìn đứa trẻ này, đúng là trẻ con vô tư, dám nói bất cứ điều gì.

"Chú cười gì vậy?" Bé ba cau mày, hỏi.

"Đúng vậy, cháu nói đúng, chú thực sự chưa lấy vợ." Anh ta thu lại nụ cười, gật đầu.

"Nhưng chú chẳng tệ chút nào. Chú có tiền, còn có bản lĩnh, sao không lấy được vợ?" Bé ba hỏi.

"Chú không muốn kết hôn, không phải là không lấy được vợ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-257.html.]

"Thế nên bây giờ chú mới không có con trai đó."

Người đàn ông nhìn bé ba, nói: "Đúng vậy, cháu có muốn làm con trai của chú không?"

Cậu bé nghe vậy liền hỏi: "Làm con nuôi của chú ạ?"

Người bạn cười, nói: "Đúng vậy." Tuy đứa trẻ này còn nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện.

Thông thường, trẻ em ở độ tuổi này đã biết nhiều thứ rồi. Nhưng đứa trẻ này vẫn ngây ngô ngốc nghếch, chẳng biết gì cả.

Đứa trẻ này hoàn toàn không gặp vấn đề gì khi giao tiếp với anh ta.

“Bác Đổng chính là cha nuôi của anh cả cháu.” Sao cậu bé lại không biết nên tiếp tục nói: “Bác ấy rất thương anh cả cháu. Bác ấy đã không ít lần tới đây dẫn anh cả cháu đến thư viện của đại học Bắc Kinh.”

Lý do không đưa anh hai đi là vì anh hai đã đăng ký lớp võ thuật, vừa nghỉ học là muốn đi học võ, đó là sở thích đặc biệt của anh hai.

"Còn là đại học Bắc Kinh à?" Người bạn nhướng mày, xem ra còn phải nhờ người đi tìm hiểu một chút về gia đình của đứa bé này.

Cậu bé không nói nhiều, chỉ hỏi: "Nếu cháu nhận chú làm cha nuôi, chú sẽ dạy cháu chứ?"

Người bạn đáp: "Nếu cháu nhận chú làm cha nuôi, chú nhất định sẽ dạy cháu." Rồi anh ta dặn dò: "Tuy nhiên, chuyện này cháu đừng nói trước với gia đình."

Cậu bé nói: "Bà mợ cháu nói, nhận cha nuôi không phải chuyện đùa, phải bày biện một hai mâm cỗ, mời họ hàng, bạn bè đến ăn uống. Cháu phải lạy chú và gọi chú là cha nuôi ở trước mặt mọi người."

Người bạn thích sự nghiêm túc của cậu bé đối với việc nhận cha nuôi.

Anh ta xoa đầu cậu bé, giọng nói dịu dàng vang lên: "Chú biết. Nhưng tạm thời đừng cho người nhà biết, chúng ta tự làm thủ tục nhận con nuôi là được."

Cậu bé lắc đầu: "Cháu trở về thì vẫn phải nói với mẹ." Cậu bé không muốn giấu mẹ chuyện mình nhận cha nuôi bên ngoài.

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Người bạn mỉm cười: "Cháu về nói với mẹ cũng được."

Sau khi hai người hẹn lần sau đến sẽ làm thủ tục nhận con nuôi, cậu bé mới về nhà.

Vệ sĩ bên cạnh người đàn ông lên tiếng: "Nhị gia, sao anh lại thích đứa trẻ này thế?"

Người đàn ông được gọi là Nhị gia nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói: "Tôi vốn dĩ thích trẻ con mà."

Vệ sĩ nghe vậy thì không dám nói gì thêm.

Gia đình của anh Ngô làm nghề tổn hại âm đức, vẫn luôn độc đinh đơn truyền, truyền đến đời Nhị gia thì càng...

Tuy bên cạnh anh ta có vô số phụ nữ nhưng không ai có thể sinh con, mắt thấy đã hơn ba mươi tuổi...

Cũng phải đến ngày hôm đó về nhà Bạch Minh Châu mới nghe bé ba nói chuyện muốn nhận cha nuôi. Là một người có năng lực mà cậu quen ở phố đồ cổ, có mắt chọn đồ cổ rất tốt.

Trước mặt cậu bé, Bạch Minh Châu không nói gì, nhưng lại đến tìm ông cụ Thẩm để nói chuyện.

Ông cụ Thẩm có hơi hổ thẹn: "Bác cũng không biết Tiểu Bác quen với Ngô nhị gia từ lúc nào, lúc bác biết được thì họ đã thân thiết như hình với bóng."

Tất nhiên Bạch Minh Châu phải hỏi Ngô nhị gia là người thế nào.

Ông cụ Thẩm liền kể với Bạch Minh Châu một chút.

Lúc này Bạch Minh Châu mới biết, người muốn nhận bé ba nhà mình làm con nuôi Ngô nhị gia này là ai.

Gia tộc người ta là ông trùm trong giới đồ cổ, trong hai giới đen trắng đều có tiếng nói, dù là giới minh bạch hay giới bất chính, ra ngoài đều phải nể mặt.

Nói xong, ông cụ Thẩm hỏi Ngô nhị gia muốn làm gì.

Bạch Minh Châu cũng không giấu diếm, nói anh ta muốn nhận bé ba làm con nuôi.

Ông cụ Thẩm nghe vậy thì ấp úng: "Ngô nhị gia không có con nối dõi, nghe đồn là do nhà họ Ngô làm cái nghề đó. Một đứa trẻ như Tiểu Bác mà anh ta nhìn trúng muốn nhận làm con nuôi cũng là bình thường, chuyện này... hình như cũng không tệ?"

Ông cụ còn tỏ ra khá tán thành.

Nhưng Bạch Minh Châu lại cau mày.

Cô vốn lo lắng tính cách bé ba sẽ có vấn đề, nếu nhận một người như vậy làm cha nuôi, sau này còn ra thể thống gì?

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Nhận Đổng Kiến làm cha nuôi, mỗi tháng anh cả sẽ được đưa đến thư viện đại học Bắc Kinh để đọc sách, khiến cho lý tưởng của anh cả vô cùng rõ ràng, sau này cậu bé sẽ thi đại học.

Nhưng nếu bé ba nhận một người cha nuôi như vậy...

Lần đầu tiên Bạch Minh Châu phản đối việc bé ba muốn làm, trực tiếp nói với cậu bé rằng đừng đi chơi ở phố đồ cổ nữa, phải chuẩn bị đi mẫu giáo.

"Mẹ, có phải mẹ không muốn con nhận cha nuôi không?" Bé ba nghe vậy liền hỏi.

Cậu bé rất thông minh, lập tức có thể cảm nhận được mẹ mình có ý gì.

"Mẹ thấy con còn nhỏ. Đồ cổ có thể là một sở thích nhưng không thể đắm chìm quá nhiều." Bạch Minh Châu nói một cách khéo léo.

Bé ba nhìn mẹ, nói: "Nếu mẹ không muốn con nhận cha nuôi, vậy con sẽ không nhận, con đi nói với chú ấy là được."

"Con dẫn mẹ đi, mẹ nói với chú ấy."

Loại chuyện này vẫn là người lớn ra mặt sẽ tốt hơn.

Bé ba lắc đầu, đáp: "Không cần, con tự đi là được."

Đến ngày, bé ba đến phố đồ cổ, trực tiếp được vệ sĩ đưa đến nhà của Ngô nhị gia để ngồi.

Loading...