Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:56:55
Lượt xem: 246
Khi mợ út nhắc đến chuyện này với Bạch Minh Châu, bà ấy có chút phàn nàn: "Kể từ lần thằng ba đi chơi với cậu út lần trước, giờ nó lại thích sưu tầm đồ cổ, toàn là đồ do ông lão họ Thẩm mang đến!"
Cậu út là một ông lão quê mùa, làm sao ông ấy hiểu được đồ cổ, tất cả đều do ông lão họ Thẩm bên cạnh mang đến.
Ông lão họ Thẩm chính là ông nội của 'con lừa con' suýt bị bắt cóc lần trước.
Kể từ lần đó, ông ấy thường xuyên đến trò chuyện với cậu út, sau này vì cùng sở thích chơi cờ, cậu út cũng vui vẻ kết bạn với ông ấy.
Kết bạn thì dĩ nhiên sẽ dẫn cậu út đi chia sẻ sở thích của mình.
Ông ấy thích sưu tầm đồ cổ, cậu út nghĩ dù sao bản thân cũng rảnh rỗi, bây giờ không còn phải dán đế giày hay cắt chỉ nữa nên đi theo ông ấy xem thử.
Đứa thứ tư chơi ném sỏi nhảy ô với 'con lừa con' và những đứa bé khác trong ngõ, có rất nhiều hoạt động để chơi nên cậu bé không muốn đi chơi với ông cậu.
Hôm đó ông ấy chỉ dẫn theo đứa thứ ba đi.
Kết quả là cậu út không có hứng thú gì nhưng đứa thứ ba thì lại mê mẩn, trực tiếp trở thành bạn thân với ông lão họ Thẩm.
Mợ út cũng khinh bỉ ông lão họ Thẩm bên cạnh.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì cười nói: "Mặc kệ nó đi, trẻ con đều có sở thích riêng của mình."
Trước đây, khi anh cả Đâu Đâu ở quê cũng thích sưu tầm. Cậu bé sưu tầm đá ở ven sông, những viên đá đó là báu vật của cậu bé, khi đến thủ đô cũng đặc biệt trân trọng mang theo.
Còn đặt trong tủ nhỏ của mình để tiếp tục cất giữ.
Vì vậy, sở thích sưu tầm là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Mợ út nói: "Thôi thì sưu tầm đồ bình thường cũng đành chịu. Hôm qua nó còn đến đòi tiền mợ, nói tiền của nó đã tiêu hết rồi."
"Tiền tiêu vặt của nó không ít mà, sao lại tiêu hết rồi?" Bạch Minh Châu hỏi.
Mỗi đứa trẻ đều có một chiếc hũ riêng để tiết kiệm tiền. Tiền lì xì mà những người lớn cho vào dịp Tết hay những ngày thường khi Đổng Kiến dẫn Sở Sương sang chơi, cũng sẽ cho chúng một ít tiền tiêu vặt, mỗi đứa hai hào.
Ngoài ra, mỗi tháng chúng còn được nhận ba hào tiền tiêu vặt cố định nên số tiền này cũng kha khá.
Đừng nhìn mấy đứa trẻ nhà này còn nhỏ tuổi mà coi thường, ý thức của chúng từ nhỏ đã rất chín chắn. Bạch Minh Châu cũng áp dụng phương pháp giáo dục khác biệt so với những đứa trẻ khác, đó là cho chúng tự quản lý tiền tiêu vặt.
Cô còn lấy hộp trái cây đóng hộp làm hũ tiết kiệm, để các anh em tự quản lý.
Người lớn không can thiệp vào việc quản lý tài chính của chúng.
Đứa thứ tư không thể giữ được tiền. Bất kể là tiền lì xì, tiền mừng tuổi hay tiền tiêu vặt hàng tháng, vừa nhận được là y như rằng nó biến thành kem que, bi ve, búp bê giấy và kẹo me.
Cho nên từ trước đến nay, hộp lợn đất tiết kiệm của đứa thứ tư lúc nào cũng sạch sẽ, sạch hơn cả khuôn mặt của nó.
Cậu bé thuộc loại có một đồng sẽ tiêu hết một đồng hai.
Hết tiền lại bị anh cả và anh ba sai khiến, làm xong việc thì được cho một ít tiền như tiền công.
Ngược lại, đứa thứ hai tính tình ngang ngược lại không sai khiến em út, thỉnh thoảng còn cho cậu bé vài ba xu để cậu bé tiêu xài, rất hào phóng.
Tuy nhiên, đây là cách ứng xử riêng anh em chúng, Bạch Tuyết không bao giờ can thiệp.
Còn đứa thứ ba thì chẳng có chỗ nào để tiêu tiền, ngoài việc tiêu một hai xu để sai khiến em út chà chân và đổ nước rửa chân cho mình thì không còn khoản chi nào khác.
Đồ ăn vặt là do Lý Đại Ni làm, còn về việc đồ ăn vặt là thứ gì thì cậu bé không quan tâm lắm.
Lại không giống như anh cả và anh hai cần mua đồ dùng học tập nên đứa thứ ba có nhiều tiền nhất, phát lương xong thì cất vào hộp trái cây của mình, đầy ắp cả hộp.
Người mà đứa thứ tư ngưỡng mộ nhất chính là anh ba của mình, vì cậu bé cho rằng anh ba giàu có nhất.
Nhưng không ngờ rằng anh ba lại tiêu xài hoang phí như vậy.
"Lúc mợ hỏi mới biết, không chỉ tiền của nó mà cả tiền của Đâu Đâu và Đô Đô cũng bị nó vay mượn hết." Mợ út nói.
"Đâu Đâu lại chịu cho vay à?" Bạch Minh Châu cười nói: "Cháu nhớ lúc trước thằng út đi vay tiền của nó, nói rằng đợi đến lúc có tiền sẽ trả, nó còn không cho vay cơ mà?"
Có một lần, hai anh em nhỏ đang nói chuyện trong phòng, đứa thứ tư đi theo anh cả làm nũng để vay tiền nhưng bị anh cả từ chối phũ phàng.
Nói đến đây, mợ út cũng cười: "Thằng ba đi mượn thì được, thằng út thì không được, tháng sau nó lại quên bảo mình không có mượn."
Cái phiền này cũng chẳng phải cậu bé chưa từng trải qua nên Đâu Đâu nhớ rất kỹ.
Bạch Minh Châu bật cười, nói với mợ út: "Chuyện này cháu sẽ thu xếp thời gian nói chuyện với thằng ba."
Nhưng không cần Bạch Minh Châu đi tìm đứa thứ ba nói chuyện, đứa thứ ba tự tìm đến cô, còn mang quà đến cho cô.
"Mẹ, cái này cho mẹ đeo nè." Đứa thư ba móc từ trong túi ra một chiếc vòng ngọc bích đưa cho cô.
Bạch Minh Châu nhìn thấy chiếc vòng ngọc bích này cũng ngẩn người ra, nhận lấy hỏi: "Con lấy cái này ở đâu ra?"
"Con mua ở phố đồ cổ." Đứa thứ ba nhìn mẹ nói.
Bạch Minh Châu cười, hỏi: "Chắc đắt lắm nhỉ? Mua hết bao nhiêu tiền, chiếc vòng này đẹp thật."
"Mẹ thấy đẹp thì đeo vào là được." Đứa thứ ba nhướng mày, cũng không nói giá tiền, dù sao cậu bé cũng đã tiêu hết tiền mượn của anh cả và anh hai vào chiếc vòng này.
Lúc nhìn thấy nó, cậu bé đã rất thích, muốn mua về cho mẹ đeo.
“Mẹ rất thích, về sau mẹ sẽ đeo vòng ngọc này” Bạch Minh Châu cười đeo vòng ngọc lên tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-256.html.]
Bé ba thấy thế liền nhếch miệng cười.
Bộ dáng cười rộ lên rất giống ba của mình.
Thực ra Bạch Minh Châu liếc mắt một cái đã nhìn ra cái vòng ngọc này là đồ giả.
Tuy vòng ngọc là giả, nhưng ánh mắt đầu tiên mà bé ba nhìn thấy cái vòng tay ngọc này liền có tấm lòng muốn mua tặng cô lại là thật.
Chỉ một phần tấm lòng này thôi thì số tiền này tiêu cũng đáng.
Đương nhiên, đây cũng là một người rất chiều chuộng con trai, hoàn toàn không hề đả kích sự nhiệt tình của cậu bé.
Thời gian thoáng cái liền tới tháng 6, Chu Lâm là tới cuối tháng 6 mới trở về. Lần này anh ra ngoài được 2 tháng.
....
Ngày hôm nay bé ba trở về liền đi tìm Bạch Minh Châu muốn lấy lại vòng tay mà lúc trước cậu bé tặng.
Bạch Minh Châu đưa cho cậu, còn hỏi vì sao cậu lại muốn lấy lại?
Nhưng lão tam chỉ lắc đầu không nói nguyên nhân, chờ tới lúc lại đi tới phố đồ cổ thì cậu liền tìm tới người bạn của mình nhờ xem giúp vòng ngọc là thật hay giả.
Kết quả đã khiến cho lão tam bị đả kích rất lớn.
“Có thật không?” Bé ba sửng sốt.
Người bạn gật đầu: “Chú không hề lừa cháu đâu. Cháu cứ từ từ, chú sẽ bảo người đi lấy cho cháu một chiếc thật đến đây để cháu so sánh một chút.”
Anh ta trực tiếp nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ ở phía sau, vệ sĩ gật đầu sau đó tạm thời rời đi. Một lúc sau, anh ta cầm một chiếc vòng ngọc thật tới.
Người bạn này dạy bé ba cách phân biệt, từ xúc cảm đến chất liệu, độ sáng và phẩm chất. Mỗi thứ đều sẽ nói một lần.
Bé ba có chút áy náy. Vì mẹ của cậu rất thích chiếc vòng ngọc cậu tặng này và luôn đeo lên mình. Cậu không ngờ nó lại là đồ giả.
“Đừng quá thất vọng, mua phải hàng giả là chuyện bình thường. Chưa kể cháu còn nhỏ tuổi, kinh nghiệm không có. Ngay cả chú đây cũng có lúc nhìn lầm mà.” Người bạn tốt an ủi cậu.
Bé ba cất chiếc vòng tay này rồi nói: “Cháu phải chịu thiệt vậy.”
“Còn giữ làm gì nữa, vứt nó đi.” Người bạn cười nói
“Không vứt.”
“Cháu giữ những thứ đồ giả này để làm gì?”
“Cháu giữ nó coi như một bài học, thỉnh thoảng sẽ lấy ra nhìn!”
Sau khi nghe cậu nói vậy, người bạn đó cười và khẽ vỗ vai cậu, nói: “Đi nào, chú sẽ dẫn cháu đi chọn một cái hàng thật.”
Bé ba nghe xong liền nhìn anh ta: “Chú sẽ giúp cháu chọn hàng thật sao?”
“Tất nhiên rồi. Đó là vấn đề lớn đấy.”
“Nếu như chú có thể giúp cháu chọn được một cái hàng thật, thì lần sau đến đây cháu sẽ chiêu đãi chú món ăn ngon.”
Bé ba nhìn người bạn lớn tuổi hơn cha mình.
“Đây là chính cháu nói nhé.” Đối phương cười.
Sau đó anh ta dẫn bé ba tới phố cổ đi dạo. Người đàn ông này thật sự rất tài giỏi. Không chỉ đi chọn đồ, anh ta còn hướng dẫn bé ba cách phân biệt và lựa chọn, nhìn giống như đang dạy học.
Cuối cùng họ cũng tìm được một chiếc vòng ngọc trước một cửa hàng. Sau khi thấy thân phận của đối phương thì ông chủ cũng không dám đòi giá cao mà còn có ý muốn tặng cho anh ta.
Nhưng mà anh ta không cần và bảo chủ quán đưa ra một mức giá.
Chủ quán từ chối một lúc sau đó đưa mắt nhìn bé ba bên cạnh, và đưa ra một cái giá ở mức trung bình.
“Mười đồng, cháu có muốn lấy không?” Người bạn nhìn bé ba và nói.
Bé ba không nói gì. Cậu quan sát chiếc vòng ngọc vừa nhận từ tay người bạn, và còn giơ ra dưới ánh nắng để xem xét.
“Chiếc vòng ngọc này không đẹp bằng chiếc chú cho cháu xem.” Cậu nói.
Người ban nghe thấy vậy bật cười: “Tất nhiên là không thể sánh bằng rồi. Vòng tay của chú là chiếc vòng ngọc xuất sắc nhất. Chiếc vòng ngọc này cũng là thật nhưng chất ngọc chỉ có thể xem như là ngọc Hòa Điền bình thường thôi.”
Bé ba lại nhìn rồi đánh giá chiếc vòng ngọc lần nữa và nói: “Mười đồng đắt quá, nhiều nhất cũng chỉ năm đồng thôi!”
Rõ ràng người bạn đó hơi sửng sốt một chút, chợt cười lớn: “Đúng đúng, chú cũng cảm thấy mười đồng là đắt, năm đồng thì không đắt lắm.”
Chủ quán: “……”
Bé ba thấy chủ quán không có ý kiến gì thì vẻ mặt không có biểu cảm gì mà cởi túi tiền treo trên cổ Sư Tử ra. Đây là chiếc túi do bà mợ khâu cho cậu. Cậu lấy năm đồng trong túi ra đưa cho chủ quán, tất cả đều là năm tờ một đồng.
Ban đầu cha cậu đưa cho cậu một tờ mười đồng, sau đó cậu tự đi tìm bà mợ để đổi tiền lẻ.
Tiền trao cháo múc.
Người bạn đó đi lên trước và nháy mắt ra hiệu với vệ sĩ phía sau, vệ sĩ lập tức đưa cho chủ quán thêm năm đồng nữa.
Lúc này chủ quán mới tươi cười và nói: “Buôn bán nhỏ, cảm ơn hai vị thông cảm, cảm ơn hai vị thông cảm!”
Người bạn đó với bé ba đi phía trước: “Chú thấy cháu có vẻ rất thích vòng ngọc. Cháu muốn mua về để đeo sao?”
“Cháu đưa cho mẹ cháu. Mẹ cháu rất thích vòng ngọc cháu tặng.”