Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:54:22
Lượt xem: 241
Anh quá nhớ vợ, thật sự là quá nhớ. Khi ở bên ngoài, ban ngày nỗ lực làm việc nên còn tốt, không có thời gian nghĩ nhiều về chuyện khác. Nhưng đến buổi tối đi ngủ, trong giấc mơ tất cả đều là vợ.
Buổi sáng mỗi ngày tỉnh dậy chính là thời điểm cô đơn tịch mịch nhất, bởi vì mơ thấy vợ, cảnh trong mơ lại quá ấm áp, nhưng mà sáng sớm lại lạnh lẽo như vậy.
Hiện giờ anh đã trở lại, người vợ sống sờ sờ đang ở trước mặt anh, hơn nữa cũng tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, như vậy còn chờ cái gì nữa?
Lần này không cần thể hiện bằng lời nói, anh trực tiếp dùng hành động để thể hiện mình nhớ nhung nhiều như thế nào.
Tuy Bạch Minh Châu cũng rất nhớ chồng mình, nhưng cô thật sự là không chịu nổi.
Tiểu biệt thắng tân hôn tính là cái gì?
Cứ như thế, ván sắt cũng đều bị anh làm cho rung chuyển.
Tuy Chu Lâm có cuồng nhiệt nhưng vẫn rất tận tâm chăm sóc vợ mình. Khi vừa mới bắt đầu Bạch Minh Châu đã không chịu được mà đ.ấ.m vài cái lên đầu anh, nhưng mà lúc sau thì thật sự đắm chìm đến nỗi không thể tự kiềm chế được.
Sau một trận bão táp mưa sa, lúc này hai vợ chồng mới trò chuyện với nhau.
“Mấy ngày nay vợ vất vả rồi.” Chu Lâm vừa xoa vòng eo vợ, vừa nói.
“Còn tốt ạ, cũng giống như anh mà, tất cả chỉ là cùng anh xây dựng gia đình nhỏ của chúng ta.” Bạch Minh Châu dựa vào trong lòng n.g.ự.c anh, hô hấp trên người anh có hương vị sạch sẽ mát lạnh, chỉ cảm thấy cả người đều kiên định.
Chu Lâm ngập tràn yêu thương mà quay lại hôn vợ mình, sau đó mới bắt đầu nói với vợ mình về chuyện ở phía nam.
“Vợ à, lần này sang phía nam anh thật sự được mở mang tầm mắt.”
Bên trong giọng nói tràn đầy than thở và kinh ngạc.
“Anh nói đi.” Bạch Minh Châu cũng muốn nghe xem.
Đương nhiên Chu Lâm sẽ không giấu gì.
Ở bên phía nam kia thật sự phát triển quá nhanh, anh đi đến mà hoàn toàn bị khiếp sợ.
Anh đã không còn là một tên đàn ông thô kệch ở nông thôn quê mùa nữa, sau khi tới thủ đô anh đã có thêm nhiều kiến thức mà trước kia chưa từng có, Khi không có việc, anh đã đi dạo toàn bộ Bắc Kinh một lần.
Thành phố Bắc Kinh trong mắt anh thật sự rất phồn hoa.
Nhưng sau khi anh đi sang phía nam, vẫn bị cảnh tượng ở cảng phương nam làm cho choáng ngợp.
Có rất nhiều thuyền lớn, có rất nhiều công nhân đang bận rộn, còn có nhiều đồ điện rất hiếm thấy như TV hay radio gì đó, cái gì cần có thì đều sẽ có.
Vừa lúc bên kia đang tuyển người làm, lúc ấy sau khi Chu Lâm đến thì đã đi làm công, tất nhiên là làm nhân viên khuân vác hàng hoá tạm thời.
Nhưng làm công không phải mục đích của anh khi sang bên này, anh muốn dựa vào việc làm công để tìm hiểu về cảng ở bên này một lần.
Thế mới biết sau khi chính sách được đưa xuống trước đó, cảng bên này đã bắt đầu xuất nhập hàng hoá.
Chính sách mới được đưa ra vào cuối năm trước, năm nay làm ăn lại càng phát đạt. Cứ như vậy Chu Lâm đã làm việc chăm chỉ ở bên kia một tháng rưỡi.
Thật ra anh vẫn muốn ở lại bên kia, chỉ là quá nhớ nhà, quá nhớ vợ và bọn nhỏ, hơn nữa anh đi ra ngoài cũng đã lâu lắm rồi, vợ chồng cậu út không rõ chân tướng thì sẽ lo lắng, cho nên anh cũng nên về nhà trước một chuyến.
Tuy nhiên anh cũng không về tay không, mà mang theo không ít đồ về.
Nói đến việc mang đồ, anh thật sự cũng muốn cảm ơn vợ mình.
Bởi vì nếu không nhờ cô bảo anh mang sổ tiết kiệm theo, thì lúc ấy anh thật sự chỉ biết giương mắt nhìn. Lúc ấy khi đi ra cửa anh nghĩ chỉ cần mang theo một trăm đồng là được rồi.
Nhưng khi sang bên kia thì một trăm đồng mua được cái gì?
Bạch Minh Châu cũng lên xem anh mang thứ gì về, thì lập tức nhìn thấy người đàn ông thô lỗ đó đang kéo chiếc khoá túi ra, khiến cho đồ ở bên trong lộ ra.
Bên trong gói hàng là đủ loại đồng hồ, nhìn qua đã biết là loại đắt tiền, kiểu dáng rất đặc biệt, số lượng cũng không ít.
"Bao nhiêu chiếc?" Bạch Minh Châu hỏi.
"Không nhiều, chỉ hai mươi chiếc. Nhưng đây không tính là gì cả, em xem cái này này đi." Chu Lâm lại móc ra một sấp phiếu.
Bạch Minh Châu lập tức nhướng mày, bởi vì những tấm phiếu này đều là loại rất quý hiếm, bao gồm phiếu mua tivi và phiếu radio.
Lần này Chu Lâm mang về năm phiếu tivi, mười phiếu radio. Đều là loại thông dụng toàn quốc.
Mua những thứ đồ sộ như tivi, radio đều cần phiếu, nhưng chỉ có một số nhà máy lớn mới được phân phát những phiếu này, số lượng cũng rất hạn chế.
Cho nên ở bên ngoài loại phiếu này cũng được rao bán.
Tuy nhiên, đồ vật chỉ là thứ yếu, Bạch Minh Châu muốn biết cảm nhận của Chu Lâm sau chuyến đi xuống phương nam lần này.
Cảm nhận của Chu Lâm cũng rất đơn giản, người không đọc sách dù thông minh đến đâu cũng có phần cứng đầu.
Anh biết rằng đất nước chắc chắn sẽ phất lên, cho nên anh nhất định phải tranh thủ cơn gió này bay lên cùng. Nếu bỏ lỡ cơn gió này, sau này muốn bay e rằng sẽ khó khăn.
Bạch Minh Châu vuốt ve khuôn mặt anh, nói: "Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, còn nhiều cơ hội và thời gian cho anh nắm bắt, không sợ anh bay không lên."
"Cho dù sau này vẫn có thể bay thì anh cũng không phải là người đầu tiên. Bây giờ chậm một bước, sau này bước nào cũng sẽ chậm, anh không thể bỏ lỡ cơ hội này." Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu cười nhẹ.
Mặc dù người đàn ông này không biết gì về sự tích lũy tài sản ban đầu nhưng tiềm thức của anh lại có ý thức về tích lũy tài sản.
Đúng vậy, anh nói không sai, thùng vàng đầu tiên đặc biệt quan trọng, mà cổ tức đầu tiên cũng rất quan trọng.
Chỉ cần nắm bắt được cổ tức này, không đi sai đường sau này thì việc cất cánh là điều chắc chắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-250.html.]
"Vợ ơi, chúng ta có nên mua một chiếc tivi hoặc raido không?" Chu Lâm quay sang hỏi.
Bạch Minh Châu nhìn anh, hỏi: "Anh nghĩ sao?"
Chu Lâm cười gượng.
Bạch Minh Châu nói: "Trước khi chúng ta mua nhà riêng, đừng nghĩ đến việc mua tivi, còn cả radio nữa. Cậu và mợ đều mong chúng ta có thể tiết kiệm tiền, mua nhà càng sớm càng tốt, đừng tiêu xài hoang phí trước mặt họ."
Đối với người già, nhà là gốc rễ. Nếu có thể có một ngôi nhà của riêng mình ở thủ đô này, cho dù không lớn nhưng cũng có cảm giác có một nơi thuộc về mình và đem đến cảm giác an toàn.
Bởi vì đó là nhà của riêng mình, không sợ bị người ta đuổi ra ngoài. Bây giờ họ vẫn đang ở nhà của người khác.
Tất nhiên đây là suy nghĩ của họ.
Chưa đến lúc thích hợp, Bạch Minh Châu sẽ không nói.
"Được rồi." Chu Lâm cũng hiểu: "Vợ phải cố gắng lên, mọi thứ đều phải dựa vào em." Từ đầu đến cuối nghề nghiệp của anh đều là cái nghề không thể thấy ánh sáng.
Tương lai chắc chắn không thể giấu được hai người già nhưng hiện tại vẫn phải tiếp tục giấu.
"Em đi ngủ trước đây, anh tiếp tục làm việc đi." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm nghe vậy liền vứt phiếu và những thứ khác sang một bên, muốn lao vào ôm vợ lần nữa.
"Đi rửa tay đi, vừa mới sờ phiếu!" Bạch Minh Châu dặn dò.
Chu Lâm nhanh chóng ra ngoài rửa tay bằng xà phòng nhưng khi quay lại, anh thấy vợ đang giả vờ ngủ.
Làm sao anh có thể đồng ý, anh chui ngay vào trong chăn và bắt đầu "ăn".
Đã lâu rồi không được "ăn" vợ, tối nay không "ăn" ba đến năm lần thì không đủ!
Bạch Minh Châu nhẹ nhàng đ.ấ.m anh, nhưng rất nhanh, cô cũng chìm đắm trong thế giới hai người, nơi có anh trong cô và cô trong anh.
Lần này Chu Lâm trở về, Bạch Minh Châu thực sự mệt mỏi.
Ban ngày đi học, ban đêm lại bị anh "dạy dỗ".
Hậu quả của việc xa nhau quá lâu là anh dính lấy cô như keo, thậm chí cả đoạn đường ngắn đi học vào buổi sáng, anh cũng đạp xe đưa cô đi.
Cả ngày vất vả bên ngoài, tối đến lại bận rộn cả đêm, vậy mà anh không hề tỏ ra mệt mỏi.
Hừng hực khí thế.
Anh không chỉ đưa đón cô vào buổi sáng mà còn đợi ở cổng trường vào buổi chiều để đưa cô về nhà ăn cơm.
Nghĩ đến việc sẽ phải chịu "dày vò" vào ban đêm, Bạch Minh Châu có chút muốn ở lại không muốn về.
Nhưng mà rốt cuộc cô vẫn không nỡ, dù sao gã đàn ông thô kệch này chỉ ở lại vài ngày, sau đó lại phải đi công tác.
Cũng chính vì chỉ ở nhà vài ngày nên Chu Lâm vừa về đã nhanh chóng bán hết những thứ mang về.
Lợi nhuận khi bán mỗi chiếc đồng hồ đó là khoảng ba mươi đồng.
Anh nhập hàng với giá ba mươi đồng, sau đó bán cho đại lý với giá sáu mươi. Giá đại lý bán ra ngoài bao nhiêu là tùy thuộc vào họ, nhưng rẻ nhất cũng không dưới một trăm đồng.
Vì loại này không cần phiếu.
Hai mươi chiếc đồng hồ, Chu Lâm kiếm được sáu trăm đồng.
Ngoài ra còn có phiếu tivi và phiếu radio.
Đây mới là món hời lớn, mỗi phiếu tivi Chu Lâm kiếm được tám mươi đồng, năm vé kiếm được bốn trăm đồng.
Phiếu radio thì không kiếm được nhiều như vậy nhưng anh cũng kiếm được hai mươi đồng, hơn nữa lợi thế là số lượng nhiều nên anh kiếm được hai trăm đồng.
Tính đi tính lại, tổng cộng là một nghìn hai trăm đồng.
Chỉ hơn một tháng mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Trước đây làm tài xế kiêm cộng tác với quầy hàng của hơn chục trung tâm thương mại, chạy đến gầy cả chân nhưng một tháng anh cũng chỉ kiếm được vài trăm đồng.
Vì vậy, quyết định đi về phương nam lần này có đúng đắn hay không thì không cần phải nói nữa!
Sau khi xử lý xong những thứ này, Chu Lâm tập trung vào việc chăm sóc con cái. Anh rất cưng chiều bọn nhỏ, gần như là chúng thích cái gì anh sẽ đáp ứng cái đó.
Muốn ăn vịt quay, không thành vấn đề, cha đưa đi ăn.
Muốn ăn mì bò? Được thôi, cha đưa đi ăn.
Đồ ăn vặt? Ăn nhiều sẽ sâu răng, nhưng sữa mạch nha, kẹo sữa, bánh quy và trái cây đóng hộp cũng được tích trữ một thùng ở trong nhà.
Muốn mua một quả bóng đá, cũng không thành vấn đề, lập tức mua luôn.
Còn muốn mua quần áo mới, cũng không vấn đề gì... Nhưng anh muốn mua lại không mua được.
Bị mợ út ngăn cản, còn mắng anh một trận, lần này trở về đây để làm gì? Cho dù đã lâu không gặp con nhưng cũng không thể nuông chiều như vậy.
Đi xa lâu như vậy, kiếm được có đủ tiêu cho lần về này không?
Hơn nữa, con cái không thiếu quần áo để mặc, trẻ con ở độ tuổi này vốn dĩ không cần chú ý đến vấn đề quần áo như vậy.
Mặc quần áo đẹp đến đâu cũng chỉ một lúc là lấm lem bùn đất, mua đồ đẹp để làm gì? Chỉ cần có thể mặc được là được.
Đợi đến khi lớn lên, sau này đi học, lúc đó chúng cũng đã hiểu chuyện, mua đồ đẹp cũng không muộn. Bây giờ mua đồ đẹp làm gì khi chỉ chơi trong ngõ?