Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 219
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:46:18
Lượt xem: 221
Đặng Tường Kiệt quay mặt qua chỗ khác không nhìn chị ta: “Chị đang làm cái gì thế!”
“Tôi chỉ muốn nói cho cậu, chuyện này là cậu hiểu lầm Nhược Tình. Cho dù bây giờ tôi với cậu không làm gì cả, thân thể của tôi cũng bị cậu thấy hết còn gì? Nếu như cậu muốn vu khống tôi thì rất dễ dàng.”
Đặng Tường Kiệt tức giận trợn mắt nhìn chị ta: “Nói linh tinh!” Nói xong lại quay mặt đi không nhìn nữa.
Quả phụ họ Dương thuật lại một lần những lời mà Dương Nhược Tình nói với chị ta, còn nhấn mạnh rằng Dương Nhược Tình không hề bị Trần Tùng xâm phạm.
“Chỉ là trong lúc giằng co, cô ấy bị Trần Tùng nhìn thấy, Trần Tùng vu khống cô ấy có quan hệ bất chính, nhưng trên thực tế lại không có, chuyện này Nhược Tình mới là người bị hại!”
Đặng Tường Kiệt cười lạnh một tiếng: “Nếu là như lời chị nói, thế thì cô ta hẳn là phải kinh sợ tránh xa Trần Tùng mới đúng, nhưng ngày đó vì sao cô ta còn muốn đi vào trong phòng Trần Tùng ôm ấp với anh ta? Đây chính là chuyện tôi tận mắt nhìn thấy đó!”
Quả phụ họ Dương đã mặc xong quần áo: “Những việc này tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng Nhược Tình, tôi cũng tin tưởng bất cứ một người phụ nữ nào có người chồng ưu tú như cậu, cũng sẽ coi thường đàn ông bên ngoài.”
Lời này khiến cho Đặng Tường Kiệt không nhịn được mà dừng ánh mắt trên mặt của người phụ nữ nông thôn ái mộ anh ta này.
Quả phụ họ Dương nhìn anh ta, nói: “Trần Tùng không so được với cậu, nếu như Nhược Tình thật sự vừa ý Trần Tùng thì đã không lựa chọn cậu. Tính tình của cô ấy thì cậu cũng biết rồi, tuy rằng nũng nịu nhưng cô ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với cậu. Cô ấy không phải người như vậy.”
“Tôi là một người ngoài mà còn tin tưởng cô ấy, cậu thân là chồng của cô ấy, chẳng lẽ cậu không thể tin tưởng Nhược Tình một lần hay sao?”
“Tôi cũng muốn tin tưởng cô ta, nhưng xảy ra chuyện như thế, tôi không có cách nào tin tưởng được!” Đặng Tường Kiệt nói.
“Trần Tùng thích Nhược Tình đến mức điên rồi, thời điểm thích một người lại không chiếm được cô ấy thì chuyện gì đều làm được, lần này thuần túy chính là bôi nhọ mà thôi!”
“Cũng giống như thanh niên trí thức Mã đối với cậu, lúc ấy đã điên cuồng như thế nào? Lại vì cậu mà hại Nhược Tình bao nhiêu lần rồi? Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Sau khi quả phụ họ Dương nói xong những lời này, muốn đi, nhưng khi đi qua Đặng Tường Kiệt, chị ta lại đỏ mặt, nói: “Tôi là một người phụ nữ thanh danh không tốt, nhưng tôi cũng cần mặt mũi, thanh niên trí thức Đặng…… Cậu đừng nói ra chuyện buổi tối hôm nay, chuyện này trời biết đất biết, cậu biết tôi biết.”
Nói xong, lại ngượng ngùng nhìn anh ta một cái, lúc này mới rời đi.
Đặng Tường Kiệt nhìn bóng dáng chị ta rời đi không nói chuyện.
Nhưng vừa nãy dáng vẻ chị ta không một mảnh vải che thân đứng ở trong phòng lại ở trong đầu anh ta thật lâu không xua đi được.
Anh ta biết chuyện người phụ nữ nông thôn này ái mộ anh ta, nhưng mà khác với kiểu yêu ích kỷ của Mã Quyên, cũng khác với tình yêu cố chấp của Trần Tùng đối với Nhược Tình, tình yêu của người phụ nữ nông thôn này đối với anh ta có một cảm giác vô cùng thoải mái.
Bởi vì từ trước đến nay chị ta chưa từng làm những chuyện tổn thương anh ta hoặc là Nhược Tình, ngược lại giống như coi bản thân mình thay vào chỗ của Nhược Tình, chỉ cần nhìn anh ta và Nhược Tình sống tốt, chị ta mới cảm thấy hạnh phúc.
Sự yêu thích mà người phụ nữ nông thôn này dành cho anh ta rất thuần khiết.
Cũng chính bởi vì có một phen giải thích này của quả phụ họ Dương, bấy giờ Đặng Tường Kiệt mới bằng lòng cho Dương Nhược Tình vào nhà nói chuyện khi cô ta đến đây một lần nữa.
Dương Nhược Tình vừa gạt nước mắt vừa kể lại chuyện lúc ấy suýt chút nữa đã bị Trần Tùng cưỡng bức, nhưng thời điểm mấu chốt cũng không biết tại sao anh ta lại buông tha cô ta.
“Xảy ra chuyện như vậy, vì sao em không nói cho anh một tiếng? Còn có ngày đó vì sao em muốn đi tìm anh ta? Chẳng lẽ em không nên tránh xa anh ta ba mét hay sao?” Đặng Tường Kiệt chất vấn.
Dương Nhược Tình khóc ròng, nói: “Chuyện như vậy, anh bảo em nên nói thế nào? Nhưng mà sau đó em cũng có tránh né anh ta. Về phần việc đi tìm anh ta, đó là bởi vì em không ngờ thế mà anh ta muốn cưới một người phụ nữ như Lý Phong Mai, nghĩ dù sao đều là thanh niên trí thức, nên muốn đi khuyên nhủ anh ta……”
Đặng Tường Kiệt trực tiếp tức giận: “Anh ta đã đối xử với em như thế, em còn chạy tới khuyên anh ta cái này làm gì, đều là người trưởng thành rồi, anh ta làm chuyện gì chẳng lẽ còn cần em quản hay sao? Cho dù em muốn ban phát lòng tử tế thì cũng không cần phát cho hạng người không bằng súc sinh như anh ta chứ! Em như thế gọi là dê vào miệng sói có biết không!”
“Em cũng rất hối hận, nhưng em thật không ngờ anh ta lại vu khống em như thế.” Dương Nhược Tình gạt nước mắt, nói: “Tường Kiệt, anh tha thứ cho em được không, kinh nguyệt của em đã mấy ngày không đến rồi, khả năng là em…… khả năng là em có.”
Đặng Tường Kiệt sửng sốt một chút, tất cả lửa giận phảng phất đều tiêu tan tại một khắc này, vội vàng nói: “Em nói cái gì? Em... em có?”
Dương Nhược Tình đỏ mặt nói: “Kinh nguyệt của em đã chậm bảy tám ngày rồi.”
Trước khi xảy ra cuộc hiểu lầm này, tình cảm của anh ta và cô ta vẫn luôn rất tốt, tình thú ở giữa hai vợ chồng cũng là không thể thiếu, Đặng Tường Kiệt nhớ rõ có ba năm lần không dùng đồ dùng tránh thai.
Nếu mang thai thì hẳn là do vài mấy kia mới đúng.
Đặng Tường Kiệt rất vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta lại dùng ánh mắt hồ nghi nhìn cô ta: “Em xác định đứa nhỏ này... là của anh sao?”
Dương Nhược Tình giống như không thể tin được anh ta sẽ nói ra những lời như vậy, mở to hai mắt nhìn, nước mắt tràn ra như vỡ đê.
“Anh sai, là anh sai.” Đặng Tường Kiệt đã mềm lòng, muốn ôm cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-219.html.]
Nhưng mà Dương Nhược Tình lại không cho anh ta ôm: “Anh đừng đụng vào tôi, Đặng Tường Kiệt, anh quá sỉ nhục người khác, nếu như anh hoài nghi tôi, không tin tôi, thế thì được thôi, chúng ta ly hôn, đứa nhỏ trong bụng tôi cũng không cần!”
Nói xong thì đẩy ra anh ta rồi chạy ra ngoài.
Đặng Tường Kiệt vội vàng đuổi theo: “Bây giờ em đang mang thai đấy, em đừng chạy, em chậm một chút đi!”
Dương Nhược Tình cũng không để ý anh ta, chạy về khu của nữ thanh niên trí thức, trực tiếp đóng cửa phòng lại, để mặc Đặng Tường Kiệt ở bên ngoài gõ cửa gọi cửa cũng mặc kệ anh ta.
Sở Sương ở phòng cách vách thật sự đã chịu hai người này đủ rồi, mỗi ngày đều ầm ĩ không ngừng!
Cô ấy đi qua nhà họ Niên bên này tìm Hứa Nhã nói chuyện phiếm, bắt đầu không ngừng tố khổ: “Hôm nay em đuổi đến đây anh không để ý đến em, ngày mai anh đuổi theo em thì em lại không để ý anh, giống như chơi nhà chòi ấy!”
Đến thời điểm Hứa Nhã nhàn rỗi thì qua đây trò chuyện đã kể chuyện này cho Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu cười.
Hình thức ở chung của đôi người ngọc mà ông trời tác hợp Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình chính là như vậy: Em trốn anh đuổi, em chạy đằng trời!
Vốn thì không có chuyện gì cả, nhưng hai người luôn là anh hiểu lầm em em hiểu lầm anh, cứ như vậy làm ra một chút việc, hơn nữa hai bên lại là thể chất dễ dụ đào hoa.
Phụ nữ thấy Đặng Tường Kiệt thì không đi nổi, đàn ông thấy Dương Nhược Tình thì muốn chiếm cho riêng mình, vì thế những vai phụ đó sẽ chế tạo ra một số mâu thuẫn, phải gọi là quá ngược thân ngược tâm.
Nhưng hình như có không ít người đọc chỉ thích kiểu này thì phải?
Lúc ấy thời điểm cô đọc còn từng xem qua một ít bình luận nữa, đều đang cầu em họ phát đường, phía dưới có không ít bình luận kiểu như là: Anh anh anh tác giả không cần ngược, mau giải trừ hiểu lầm đi, cầu xin ~
Có một ít bình luận còn nói: Nữ chính của chúng ta cũng quá đáng thương, rõ ràng chỉ là có lòng tốt, lại bị hiểu lầm ~
Cùng với: Nữ chính phát ra sức hấp dẫn chỉ là kỹ năng bị động, nam chính anh không cần lại ghen đâu, lại ghen nữa thì không thích anh đâu ~
Bạch Minh Châu đều đã xem qua những bình luận kiểu kiểu như thế.
Bạch Minh Châu không nhiều đánh giá nhiều về hình thức chung sống của hai người này cho lắm, chỉ cần không tới gây trở ngại đến cuộc sống bình yên của cô là được.
Gần đây cô cũng rất bận rộn, bởi vì vội vàng chuẩn bị ăn tết.
Trừ việc phải dọn dẹp nhà cửa, còn phải hấp hánh hấp, hấp bánh bao, làm sủi cảo, làm thịt gà các kiểu, bởi vì Chu Lâm muốn ăn bánh trôi nhân đậu, Bạch Minh Châu còn làm không ít bánh trôi nhân đậu nữa.
Trong chuyện ăn uống này, Bạch Minh Châu luôn tận lực thỏa mãn Chu Lâm, người đàn ông này sống rất không dễ dàng.
Nhưng gần đây Bạch Minh Châu bắt đầu suy tư một chuyện.
Có phải cô chăm sóc anh quá thỏa đáng, cũng bổ đến quá mức hay không?
Bởi vì bây giờ người đàn ông này đặc biệt được đằng chân lân đằng đầu, mỗi ngày đều đòi hỏi, ai mà chịu nổi?
Bạch Minh Châu đã thấy sợ bị anh dây dưa.
Hai ba ngày nay cô vẫn giữ một khoảng cách với anh, ôm bọn nhỏ để cho bọn chúng ngủ ở giữa, không cho anh đến gần người mình.
Việc này khiến Chu Lâm vô cùng ấm ức.
Chẳng phải anh chỉ muốn vợ thôi sao, sao vợ lại còn ghét bỏ anh? Người bên ngoài tìm phương thuốc cổ truyền để uống cũng chưa chắc đã có năng lực lợi hại được như anh đâu.
Bạch Minh Châu không biết ý nghĩ này của anh, cũng mặc kệ anh ấm ức hay không ấm ức, dù sao cũng đừng oán trách cô, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh không hư thì cô cũng hỏng mất.
Chỉ chớp mắt là đã đến ngày ba mươi tết.
Giống như năm ngoái, Đổng Kiến và Sở Sương đều được gọi qua bên này ăn cơm tất niên.
Cơm tất niên Bạch Minh Châu làm cũng chưa bao giờ sẽ khiến người ta thất vọng, gà quay, thịt hầm, cá hầm các loại món ăn đều được bưng lên bàn.
Còn có vài loại nhân sủi cảo, đây cũng là món ắt không thể thiếu, ngoài ra còn có cả đồ uống tự cô pha, một người một ly.
Như vậy cơm tất niên tuyệt đối sẽ không khó coi một chút nào.
Ăn xong cơm tất niên thì Đổng Kiến và Sở Sương không ở lâu, bởi vì bọn họ biết Chu Lâm và Bạch Minh Châu còn phải đi quanh thôn chúc tết, nhưng đều không thể thiếu cho bọn nhỏ bao bao lì xì, đều là bao lì xì lớn năm hào.