Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 211
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:42:41
Lượt xem: 244
Buổi tối hôm qua người đàn ông xấu xa này muốn một lần không đủ, quả nhiên hôm nay vừa nhìn đã thấy tinh thần có hơi uể oải.
Bạch Minh Châu hừ cười ra tiếng: “Mau ăn đi, ăn xong nhanh chóng chợp mắt một giấc.”
“Vợ ơi, anh không mệt, em mau về nhà đi, bên ngoài nắng lắm đấy.” Chu Lâm cười tủm tỉm, còn ở đó mạnh miệng.
Trời thật là vô cùng oi bức, Bạch Minh Châu cũng mặc kệ anh, trực tiếp đạp xe đạp về nhà luôn.
Chu Lâm cũng thật đói bụng, không phải sao, lập tức mở hộp cơm ra, đã thấy vợ mang cho anh cơm trưa rất phong phú.
Rưới canh gà vào cơm ngô, bên trên còn có từng miếng thịt gà, là loại chỉ cần gẩy ra là ăn được ngay, sau đó chính là một quả trứng gà luộc, lại có cải trắng, đậu dài, cà tím, cùng với đậu Hà Lan, mỗi loại đều cho thêm một phần, không nhiều lắm, nhưng bảo đảm tính đa dạng của mỗi loại.
Ngoại trừ cái này, còn có một bình chè đậu xanh, hiển nhiên cũng đã được ướp lạnh rồi, lạnh băng ăn vào quá thoải mái.
Từ trước đến nay thức ăn của anh đều tốt như vậy, mọi người đã quen rồi.
Nhưng hôm nay thức ăn của Cố Quảng Thu cũng tốt như thế.
Hôm nay Trương Hiểu Mai cũng hầm gà, anh ấy cũng được ăn thịt gà, còn có rau xanh, đương nhiên cũng có cả chè đậu xanh nữa.
Lý Thái Sơn số khổ đã dặn đi dặn lại, nhưng Kim Tiểu Linh sống rất tiết kiệm, cơm đưa tới cho anh ta thì số lượng rất đủ, rau xanh cũng đủ, nhưng thứ khác thì không có.
Cho nên anh ta da mặt dày qua đây xin ăn ké của anh Lâm nhà mình, Chu Lâm gắp cho anh ta một miếng thịt gà.
Ăn xong cơm trưa, lại uống chè đậu xanh, cả người Chu Lâm mới thoải mái, trực tiếp nằm xuống trên mặt đất ngủ luôn.
Có cảm giác mới vừa chợp mắt, tiếng huýt còi đã vang lên, vì thế lại xuống ruộng gặt gấp.
Bởi vì hôm nay họ gặt lúa mì, trong ruộng lúa mì cũng có thu hoạch lớn, con thỏ ăn đến mức mập mạp chắc nịch, bị quấy nhiễu thì vội lao ra.
Chu Lâm đã sớm rình sẵn trong ruộng để đợi thỏ, một chân lập tức quét ngang qua, con thỏ mập mạp đã bị tóm gọn.
Nhưng cái này còn chưa hết, sau đó còn có nữa, Chu Lâm lại tung một cú đã, một hơi đã bắt được hai con thỏ mập nữa.
Không chỉ có ở chỗ anh, bên kia Lý Đại Hải cũng đã bắt được một con, năm nay vận may của Lý Phong Thu cũng rất tốt, cũng bắt được một con, đương nhiên còn có những người khác cũng bắt được.
Thời điểm tan việc, Chu Lâm xách theo hai con thỏ hoang về nhà.
Bởi vì bây giờ có lu băng, Chu Lâm lập tức làm thịt con thỏ luôn, một con để ướp lạnh, một con khác thì chia thành hai nửa, trong nhà để lại nửa con làm thịt thỏ kho tàu để ăn.
Lại bớt thời gian đưa tặng nửa con cho cậu út Cố và mợ út.
Nửa con cũng phải được hai ba cân thịt đấy.
“Cháu giữ lại mà ăn, bây giờ làm mệt như thế mà còn mang thịt sang đây làm gì.” Mợ út không nhịn được nói.
“Cầm về tự mình ăn đi.” Cậu út Cố cũng nói.
“Trong nhà còn có nữa mà. Mợ út phải kiềm chế một chút, đừng vất vả như vậy, cháu không thiếu chút lương thực này .” Chu Lâm lập tức nói.
Lúc này mới về nhà bao lâu đâu, thịt mà mợ út nuôi ra được khi ở nhà anh đã lại gầy hết đi rồi, nhìn người cũng tiều tụy, đen nữa.
Mợ út cười lườm anh một cái, hỏi thăm cháu dâu và mấy đứa chắt vẫn khỏe mạnh, lúc này mới bảo cháu ngoại nau đi về nhà: “Vất cả cả một ngày rồi, mau đi về nhà tắm rửa nghỉ ngơi!”
Chu Lâm cũng không ở lại lâu, đạp xe đạp đi về.
Nửa con thỏ này đã bị mợ út làm thành thịt thỏ kho tàu, mùi hương quá là thơm.
Các nhà hàng xóm đều không nhịn được mà khen: “Người cháu ngoại này còn hiếu thảo hơn cả con trai ruột, cũng quá cần mẫn tặng đồ qua đây.”
Có không ít những lời kiểu này đã truyền đến tai của cậu cả Cố và cậu hai Cố, điều này làm cho bọn họ khó mà chấp nhận nổi!
Vốn dĩ cho rằng đứa cháu ngoại này chỉ là kẻ lưu manh vô lại không có tiền đồ gì, kết quả bao nhiêu lâu nay vẫn không thấy anh xuất hiện tình huống uể oải không phấn chấn gì cả, còn cả đại đội Ngưu Mông kia nữa chứ, thế mà đều thành đại đội tiên tiến.
Nhà người khác đều hận không thể có họ hàng qua lại với đại đội tiên tiến, ở chỗ bọn họ thì thật ra có hai đứa cháu ngoại ruột, em gái ruột đẻ ra ở trong đại đội tiên tiến.
Kết quả đều đã cắt đứt quan hệ với hai đứa cháu đó. Bọn họ biết trong thôn có không ít người đang chê cười sau lưng bọn họ đấy!
Thật ra hai người Cậu cả Cố và cậu hai Cố còn 'vô tình' gặp Chu Lâm lúc anh tới tặng đồ cho cậu út Cố.
Nhưng đứa cháu ngoại này nhìn thấy bọn họ thì làm như không nhìn thấy, đạp lên xe Đại Kim Lộc của mình vui vẻ thoải mái mà đi ngang qua, căn bản không muốn nhận bọn họ.
Vốn dĩ bọn họ nghĩ bọn họ là người lớn trong nhà, thôi thì cho anh một đường lui vậy.
Nếu anh thành tâm thành ý, có thái độ tốt đến làm hòa với bậc cha chú như bọn họ, vậy thì bọn họ sẽ cố gắng khôi phục quan hệ họ hàng này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-211.html.]
Kết quả cháu ngoại này quá làm cho người ta tức giận!
Bây giờ muốn cầu xin bọn họ, bọn họ cũng không thèm để ý đến anh!
Cậu cả Cố và cậu hai Cố nghĩ như thế, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hối hận, thậm chí còn hối hận xanh cả ruột.
Nhớ trước đây nếu không cắt đứt quan hệ với đứa cháu ngoại này, như vậy chắc anh không thể chỉ tặng đồ cho cậu ba mà không tặng đồ cho bọn họ chứ, đúng không?
Dù sao nhìn đồ vật một năm đưa đến nhà cậu ba, ngay cả bọn họ cũng vô cùng ghen tị.
Chu Lâm không biết ý nghĩ của cậu cả và cậu hai xa lạ nhà mình, nhưng anh là loại người gì, sao có thể không biết hai người bọn họ muốn làm hòa chứ.
Nhưng mà thật sự không cần thiết.
Anh có cậu út và mợ út là đủ rồi, không cần lại thêm mấy người cậu cả cậu hai mợ cả mợ hai, họ hàng ấy mà, cần chất lượng không cần số lượng.
Trước kia khi anh vào tù, cậu út và mợ út đã mượn khắp tất cả những nơi có thể mượn, chỉ hi vọng đưa được anh ra ngoài.
Sau khi không đưa được ra, anh ở trong đó, họ cũng không ít lần nhét thêm đồ cho anh, anh biết điều kiện trong nhà của hai vợ chồng già, những thứ kia tuyệt đối là vượt quá phạm vi gánh vác của bọn họ.
Chỉ sợ anh ở trong đó bị người ta đánh bị người ta ngược đãi.
Cậu út và mợ út thì như vậy, còn đám cậu cả cậu hai thì sao?
Một lần cũng không đi đến thăm anh, càng đừng nói đến việc tặng đồ.
Nhưng sau khi anh ra ngoài thì cũng không so đo, cũng từng đến nhà thăm hỏi, bởi vì bây giờ họ hàng không nhiều lắm, có thể đi một nhà thì tính một nhà.
Nhưng bọn họ đóng cửa không gặp, bày ra thái độ chính là muốn tránh xa anh một chút.
Nếu như vậy thì cũng không cần nói gì thêm, đường đời rộng lớn như thế, mọi người ai đi đường nấy thôi!
Không nói đến chuyện bên này, sau khi trở về thì Chu Lâm tiếp tục đi sớm về trễ tham gia thu hoạch vụ thu.
Đến lúc cuối tháng mười, tất cả lương thực đã được thu hoạch xong hết.
Cứ theo quá trình năm ngoái, lại là nộp lương thực lại là cày ruộng trồng lúa mì vụ đông, sau đó thì là bán lợn bán dê.
Sau đó mới là tới phân đoạn mọi người quan tâm nhất là chia lương thực chia tiền.
Tuy rằng năm nay hoàn cảnh chung có nhiều biến động, nhưng đại đội Ngưu Mông lại không hề bị ảnh hưởng đến.
Không chỉ có hoa màu trong ruộng phát triển rất tốt, lợn cũng được nuôi rất khá, cùng với đàn dê, đàn dê đã được mở rộng, tổng cộng có hơn bảy mươi con dê, mà dê cái chiếm đa số, mà nay năm cũng bán đi mười lăm con dê đực.
Chẳng phải năm ngoái không được làm thịt dê rừng hay sao, năm nay đại đội bọn họ sẽ phải làm thịt, đồng thời cũng giữ lại ba con lợn để ăn tết!
Về phần tố cáo? Thế thì cứ việc tố cáo đi thôi!
‘Bè lũ bốn tên’ đã ngã xuống, xem ai còn đứng ra bênh vực cho những kẻ tiểu nhân tố cáo này nữa.
Đừng nói là bênh vực, trước đó đắc tội với quá nhiều người, bây giờ ngược lại bắt đầu sống kín tiếng, bởi vì quá thiếu đạo đức sợ là sẽ gặp phải trả thù!
Năm nay công điểm của đại đội Ngưu Mông lại tăng thêm một xu so với năm ngoái, đến khi mọi người chia tiền cũng được thêm nhiều hơn một chút.
Không nhiều lắm, chỉ được mấy đồng, nhưng mà chỉ cần nhiều thêm một xu cũng là chuyện khiến mọi người rất vui vẻ.
Chu Lâm mang theo bốn đứa con trai đang chờ ở chỗ chia lương thực, chờ mọi người đều chia xong rồi, lúc này mới mua ở chỗ ông đội trưởng thêm một trăm cân lúa mì, cùng với hai trăm cân ngô, lương thực khác ví dụ như củ lạc đậu nành các loại cũng đều mua không ít.
Mấu chốt là khoai lang, anh cũng muốn mua thêm ba trăm cân, vì sao? Năm nay phải làm miến khoai lang!
Ông đội trưởng không nhịn được mà nói anh: “Chẳng phải cậu nói muốn tích cóp tiền xây nhà ở còn gì, sao còn muốn mua nhiều lương thực như thế? Nếu thật sự muốn mua thì mua những khoai lang này ăn tiết kiệm một chút cũng đủ rồi.”
Chu Lâm cười nói: “Thế sao được, đói ai cũng không thể để vợ con cháu bị đói chứ.”
Ông đội trưởng đưa mắt nhìn Tiểu Bác và Tiểu Viên rất bụ bẫm, còn có Đâu Đâu và Đô Đô lớn lên chắc nịch, đây là dáng vẻ bị đói sao?
Nhưng mà cũng coi như thôi, ông biết Chu Lâm vẫn có chút đường riêng, không cần ông lo lắng nhiều.
Tính tiền xong để cho anh chở lương thực đi.
Chu Lâm đẩy lương thực nhà mình, hai người Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn lại đây hỗ trợ cho anh, Đâu Đâu và Đô Đô ôm hai đứa em trai đều ngồi ở trên đống lương thực, cứ thế rồng rắn kéo nhau về nhà.
Trong nhà Bạch Minh Châu đã sửa sang xong phòng phía tây, sau khi những lương thực này mang về đây thì đã được để trên kệ hàng ở phòng phía tây để tích trữ.
“Xem như xong hết việc rồi.” Sau khi cất toàn bộ lương thực đi, Chu Lâm thở phào một hơi.
“Còn chưa xong đâu, ngày mai vào núi đi nhặt củi nữa đấy.” Bạch Minh Châu cười.