Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:40:18
Lượt xem: 251
Sáng sớm hôm sau, mợ út dậy sớm gói bánh bao, cậu út Cố cũng dậy sớm để nhóm bếp và canh lửa cho bà ấy.
Còn về Chu Lâm, tối qua anh đã "giày vò" vợ mình không thương tiếc. Hiện giờ hai vợ chồng vẫn đang ngủ, tất nhiên bốn đứa con cũng đang ngủ say.
Cậu út và mợ út thì làm bánh bao thịt.
Có nhân thịt cà rốt, nhân thịt bắp cải và nhân thịt dưa chua.
Ba loại nhân đều được chuẩn bị từ tối hôm qua, nếu không sáng dậy băm nhân bánh bao sẽ rất ồn ào. Tối qua, Bạch Minh Châu đã chuẩn bị sẵn và cất vào tủ lạnh, hôm nay lấy ra nấu vẫn tươi ngon.
Hơn nữa, thịt không chỉ có do Chu Lâm mang về mà còn có hai cân do Cố Quảng Thu mang đến. Cha mẹ đều ở đây, sao có thể lúc nào cũng ăn của em họ được? Cứ chia trực tiếp hai cân.
Chu Lâm cũng không từ chối nhận nên họ có rất nhiều thịt.
Sau khi hấp bánh xong, mợ út mang đậu đã ngâm ra sân sau để xay.
Trước đây không có cối đá nhỏ này, lúc Bạch Minh Châu mang thai Tiểu Bác và Tiểu Viên, Chu Lâm đã mua về.
Lúc đó Bạch Minh Châu rất thích uống sữa đậu nành.
Cho dù là sữa đậu đen hay sữa đậu nành, đại đội quả thật có một cối đá lớn. Nhưng bên ngoài trời lạnh còn phải xếp hàng gì đó, cuối cùng Chu Lâm trực tiếp mua một cối đá nhỏ về.
Bây giờ, ăn gì cũng tiện lợi, Bạch Minh Châu cũng thường tự xay đậu, còn có cả hạt dẻ, xay để làm bánh hạt dẻ,...
Mợ út ngâm khá nhiều, bởi vì còn phải làm đậu phụ nữa. Nhưng đậu phụ là một quy trình khác, trước tiên họ sẽ làm sữa đậu nành.
Hôm nay, không chỉ ăn bánh bao mà còn uống sữa đậu nành. Cả nhà đều thích uống sữa đậu nành ngọt, chỉ có Bạch Minh Châu là người có khẩu vị độc đáo, cô thích uống sữa đậu nành nguyên chất.
Chính là loại sữa đậu nành không thêm gì cả, cô cũng uống ngon lành.
Mợ út biết khẩu vị của cô. Sau khi nấu xong, mợ út múc riêng cho cô một bát, còn lại thì cho thêm đường.
"Sao lại cho nhiều muỗng thế, cho hai muỗng cho có vị là được rồi." Cậu út nhìn thấy thì nói.
Mợ út trả lời: "Hai muỗng không đủ, sáu muỗng mới vừa đủ."
Lúc mới sang đây, bà ấy cũng làm như vậy, nhưng cháu trai đã nói với bà ấy là không đủ, họ thích uống sữa đậu nành ngọt hơn.
Bây giờ, mợ út đã quen rồi.
Cậu út Cố nhìn vợ mình, thật là, ông ấy thấy bà vợ này của mình ngày càng chi tiêu hoang phí hơn, hoàn toàn không biết tiết kiệm.
Nghĩ vậy, cậu út Cố vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh bao, rồi nhanh chóng quên hết mọi chuyện.
Sữa đậu nành ngọt thật ngon, ăn kèm với bánh bao trắng thơm lừng, lưỡi cũng cảm thấy hạnh phúc, huống chi là người.
Cậu út Cố hưởng thụ một lúc mới nhớ ra, hỏi vợ: "Lúc ở bên này, bà cũng ăn như vậy à?"
"Tất nhiên là không." Mợ út Cố lườm ông ấy.
Khi cậu út Cố thở phào nhẹ nhõm thì nghe mợ út nói tiếp: "Bánh bao, sủi cảo, còn có mì sợi đều thay phiên ăn. Bây giờ tôi có hơi không cảm nhận được hương vị như trước rồi."
Trước đây, bà ấy thực sự cảm thấy bánh bao, sủi cảo và mì sợi rất ngon, rất dễ ăn.
Bây giờ ăn nhiều đồ ngon này, bà ấy cảm thấy thực ra những loại ngũ cốc tinh chế này cũng chỉ có mùi vị như vậy mà thôi.
Bởi vì từ khi Đâu Đâu và Đô Đô còn trong bụng, bà ấy đã sang đây. Tính từ lúc đó đến nay đã hai ba năm trôi qua, bà ấy thực sự đã ăn không ít.
Cậu út Cố: "..."
"Tiền nhuận bút của cháu dâu đủ ăn sao?" Ông ấy hỏi. Bánh bao, sủi cảo, mì sợi đều được ăn thay phiên. Dựa vào cách ăn uống như vậy, bao nhiêu tiền mới là đủ chứ?
"Chuyện này còn cần ông lo lắng à? Chúng tôi không ăn cơm trắng gạo trắng mỗi bữa, cũng thay phiên ăn lương thực phụ. Nói thật, ăn lương thực phụ cũng không tệ."
Cậu út Cố: "..." Bà vợ ông ấy cũng thật là biết làm dáng, bắt đầu kẻ cả rồi.
Mợ út nhìn bộ dạng của ông ấy mà bật cười: "Ăn nhanh đi, cháu trai và cháu dâu không cần ông lo lắng nhiều đâu."
Chưa nói đến việc mỗi tháng cháu dâu đều kiếm được gần bốn mươi đồng, chỉ riêng cháu trai bây giờ cũng đã làm việc đàng hoàng. Mùa nông nhàn này anh còn dẫn theo Cố Quảng Thu và mấy người khác vào rừng săn bắn, đi cả mấy ngày trời, theo mợ út biết cũng kiếm được mười mấy hai mươi đồng.
Hơn nữa, hai vợ chồng vào rừng còn có thể đào được nhân sâm, hái nấm, ông trời ở phía trên còn đút cơm cho ăn tận miệng.
Vậy thì không phải chỉ cần há miệng ra ăn thôi sao?
Có câu nói rất hay, có thể ăn là phúc.
Hai vợ chồng già ăn sáng xong thì thấy Đâu Đâu và Đô Đô đã tỉnh dậy.
Hai anh em đã mặc quần áo vào và đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-205.html.]
"Bà mợ, con muốn đánh răng và ăn bánh bao." Đô Đô nói.
Còn Đâu Đâu đã tự đi lấy cốc và bàn chải đánh răng của mình.
Bà ấy lấy nước ấm và bóp kem đánh răng cho hai anh em đánh răng. Bây giờ, hai đứa đều đã biết đánh răng một cách bài bản, không cần người lớn giúp đỡ.
Cậu út Cố nhìn hai đứa và nói: "Còn nhỏ vậy mà đã tự biết đánh răng rồi à?"
"Đương nhiên rồi, hai đứa nó bảo vệ răng miệng tốt lắm, không giống như Tiểu Tây và Tiểu Bắc hồi đó. Lúc đó chúng ta không ý thức được, để chúng bị sâu răng đến mức không có răng ăn cơm, chỉ biết khóc thét vì đau răng vào ban đêm." Bà ấy trả lời.
Đâu Đâu và Đô Đô cúi xuống đánh răng xong, còn súc miệng kĩ lưỡng, sau đó mới đến chỗ bà ấy để được lau mặt.
Bà ấy lấy bánh bao và sữa đậu nành trong nồi ra cho hai đứa, vẫn còn nóng hổi.
"Bà mợ, ông cậu, hai người đã ăn chưa ạ?" Đâu Đâu hỏi.
"Cùng ăn đi." Đô Đô cũng nói.
"Ông bà đã ăn rồi. Hai đứa ăn đi nhé." Bà ấy cười đáp.
Cậu út Cố cũng cười và gật đầu, bảo: "Ăn nhanh kẻo nguội."
Đâu Đâu và Đô Đô thấy ông cậu và bà mợ đều đã ăn xong mới yên tâm ăn phần của mình. Hai đứa không cần ai đút, tự cầm lấy bánh bao và ăn.
Cả hai đều ăn rất ngon miệng. Mỗi đứa ăn hết hai cái bánh bao to, một đứa thích nhân thịt lợn cà rốt, một đứa thích nhân thịt lợn bắp cải.
Ăn xong, hai đứa lại uống hết chén sữa đậu nành, thế là no căng bụng.
"Em còn chưa súc miệng!" Đâu Đâu kêu to khi Đô Đô định chạy ra ngoài.
"Súc miệng là gì?" Cậu út Cố hơi ngẩn ra.
Mợ út liền giải thích: "Hiện giờ mỗi khi ăn xong, Minh Châu đều bảo hai đứa súc miệng để bảo vệ răng."
Cậu út Cố nhìn Đâu Đâu dẫn Đô Đô đi súc miệng. Hai anh em súc miệng ra được một ít thức ăn thừa, thế là xong.
"Ông cậu, bà mợ, chúng cháu dắt Sư Tử đi chơi đây." Đâu Đâu nói.
"Đi đi." Mợ út gật đầu.
Buổi sáng bà ấy đã hấp khoai lang, lại rưới thêm nước súp thịt, mang ra cho Sư Tử ăn. Sư Tử cũng đã ăn no khoảng bảy tám phần.
Mỗi mùa đông đến, Bạch Minh Châu đều mua nhiều khoai lang hơn, rửa sạch rồi hấp chín để cho Sư Tử ăn nhiều hơn. Ngoài ra, khi Chu Lâm đi săn, anh cũng sẽ mang về nhiều thịt hơn, cho nên cũng sẽ có nhiều nước dùng, thịt băm và xương hơn.
Vì vậy, vào mùa đông Sư Tử thường sẽ béo hơn một chút.
Đâu Đâu và Đô Đô dắt theo Sư Tử đi chơi.
Mợ út liền ở trong nhà bện dây thừng cùng cậu út Cố. Bà Niên còn mang theo con gái của Hứa Nhã, Niên Dao Dao sang bên này.
Bà Niên và mợ út rất hay qua lại với nhau. Hoặc là mợ út sang nhà họ, hoặc là bà ấy qua nhà bên này.
Vừa bện dây thừng vừa nói về chuyện nhà.
Về phần Chu Lâm và Bạch Minh Châu, hai người ngủ một giấc đến khi Tiểu Bác và Tiểu Viên đều đã dậy, mới lồm cồm dậy theo. Lúc này đã hơn tám giờ, gần chín giờ.
Bà Niên nhìn thấy họ thì cười nói: “Ôi, hai vợ chồng nhà này đúng là ngủ rất được nha."
Chu Lâm cười cười, vừa bóp kem đánh răng vừa nói: "Chẳng phải là nông nhàn sao? Nên cháu mới ngủ nhiều hơn một chút. Lúc đi làm lại thì mệt mỏi lắm."
Bà Niên cười nói: "Vậy thì phải tranh thủ lúc này mà nghỉ ngơi cho tốt. Bây giờ có bốn đứa con trai rồi, gánh nặng không nhẹ đâu."
Để Chu Lâm đi đánh răng, bà ấy lại tiếp tục trò chuyện với mợ út, có hơi ghen tị với việc Chu Lâm một hơi có được bốn đứa con trai.
Dù sao, mãi đến năm hai mươi sáu tuổi Niên Viễn Phương mới kết hôn, đứa con đầu lòng lại là con gái.
Như vậy so với Chu Lâm thì chậm hơn nhiều.
Cháu gái bà ấy sinh vào tháng năm năm nay. Hiện giờ đã là tháng mười một, cũng đã nửa năm trôi qua nhưng cháu gái bà ấy vẫn chưa cai sữa, thêm vào đó con trai một tháng mới về nhà một lần khiến bà Niên có hơi sốt ruột.
“Bà lo lắng cái gì, bây giờ Dao Dao mới có mấy tuổi? Lại nói nhìn dáng vẻ m.ô.n.g to eo thô kia của Viễn Phương, bà lo lắng cái khác thì thôi, nhưng bà lo lắng cậu ấy không có con trai á, bà xem anh em cậu ấy ai mà không có con trai, chỉ cần yên tâm hỗ trợ trông nom tốt đứa cháu gái này là được.”
Nghe thấy bà Niên nói như thế, mợ út lập tức nói thẳng.
Nếu không sao lại nói bà Niên và mợ út đặc biệt hợp nhau chứ, lời này nói ra rất thoải mái, khiến cho bà Niên nở nụ cười: “Thì tại nhìn thấy lúc này Chu Lâm mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Viễn Phương mà đã có những bốn đứa con trai rồi, trong lòng hâm mộ.”
“Có gì để hâm mộ đâu. Công việc của Viễn Phương là lái xe vận tải, đây chính là công việc ổn định đòi hỏi kỹ thuật, đừng nói trong thôn chúng ta, sợ là cả công xã cũng khó tìm ra người thứ hai, hai vợ chồng một người có công việc một người có văn hóa, đi đến đâu cũng có đủ tự tin, cần gì phải hâm mộ ai? Muốn có con trai thì sau này lại sinh thôi. Còn nếu nói muộn thì đúng là muộn thật, dù sao hai mươi sáu tuổi mới kết hôn mà.” Mợ út nói.
Bà Niên nói: “Lúc trước bảo nó là kết hôn sớm một chút thì sống c.h.ế.t không chịu, người này không vừa ý người kia cũng không thích.”
“Duyên phận đợi sẵn ở đó còn gì, bà để cậu ấy tùy tiện kết hôn sao mà được, cưới vợ phải chọn thật kỹ, đây là người sống với cậu ấy cả đời, cưới đúng người và cưới sai người khác nhau một trời một vực đấy.”