Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 176
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:36:36
Lượt xem: 283
Cố Quảng Thu thấy Chu Lâm đã thực sự quyết định như vậy rồi, ngoài gật đầu ra còn có thể nói gì nữa?
Thủ thuật thắt ống dẫn tinh cho Chu Lâm được thực hiện ngay trong ngày.
Thời nay, số ca tiểu phẫu kiểu này không hề hiếm nhưng người tới thắt ống dẫn tinh toàn là những người trung niên.
Cho nên tay nghề của bác sĩ rất giỏi, chẳng qua hơi ngạc nhiên khi thấy một thanh niên trai tráng lại đi thắt ống dẫn tinh nên hỏi xem anh đã có mấy con rồi.
“Tôi có hai đứa con trai và một đứa đang nằm trong bụng vợ tôi nhưng nhà nghèo, không nuôi nổi nên không muốn sinh nữa.” Chu Lâm thuận miệng nói.
“Chẳng phải là có dụng cụ kế hoạch hóa gia đình hay sao, dùng chúng là được.” Bác sĩ nói.
Chu Lâm lắc đầu: “Thắt ống dẫn tinh tốt hơn.”
Bác sĩ nghe vậy không nói gì nữa, tôn trọng mong muốn của người bệnh, hơn nữa, dù sao anh cũng đã có hai con trai, lại còn có một đứa đang trong bụng vợ nữa, không muốn sinh nữa cũng được, ba đứa con không phải là ít.
Thủ thuật thắt ống dẫn tinh tốn không đầy nửa tiếng là xong việc.
Có điều hôm nay Chu Lâm phải ở lại đây một ngày. Sau khi làm thủ thuật xong, Chu Lâm ngồi ăn sủi cảo mà Cố Quảng Thu mua cho.
Ăn xong, anh lập tức nằm ngáy o o.
Cố Quảng Thu ngồi trông Chu Lâm. Trước khi Chu Lâm ngủ, anh bảo Cố Quảng Thu leo lên chiếc giường kế bên ngủ một giấc nhưng Cố Quảng Thu không chịu, cứ ngồi trông chừng, vừa ngồi vừa ngủ gật.
Chu Lâm ngủ thẳng một mạch tới sáng hôm sau, cảm thấy toàn thân dễ chịu.
Anh không khỏi phấn khởi nói với Cố Quảng Thu: “Đúng là đi khám thì nên tìm bác sĩ đã có tuổi, kỹ thuật thật sự rất tốt.”
Hiện tại ngoại trừ hơi sưng ra thì không có cảm giác gì hết.
Cố Quảng Thu ra dấu bằng tay hỏi xem anh có muốn ở lại đây nghỉ ngơi một hôm hay không?
Chu Lâm lắc đầu: “Không cần, chúng ta trở về đi.”
Có điều trước khi trở về, Chu Lâm vẫn qua bên này bỏ khoản tiền mang tới vào sổ tiết kiệm, xong rồi mới đi với Cố Quảng Thu ra nhà ga chờ xe, đi xe về.
Mãi xế chiều, bọn họ mới về tới thị trấn.
Tới chỗ gửi xe đạp, bọn họ trả tiền rồi nhận lại xe đạp, đi về nhà.
Lúc đi với Cố Quảng Thu, Chu Lâm tỏ ra chuyện này chẳng đáng kể gì nhưng khi về tới nhà gặp vợ, Chu Lâm lại lập tức làm như thể mình gặp phải đại nạn.
Mợ út không hề biết hai người họ đi đâu, tụi thanh niên mà chịu nói cho bà ấy biết thì bà ấy nghe, nếu bọn họ không chịu nói thì bà ấy cũng không hỏi nhiều.
Dù sao cũng có con trai bà ấy đi cùng, nếu như cháu ngoại có làm chuyện gì nông nổi thì chắc chắn con trai bà ấy sẽ ngăn lại.
Cho nên mợ út cũng không biết chuyện này.
Bạch Minh Châu chắc chắn là biết. Chính cô là người bảo gã đàn ông cẩu thả này đi thắt ống dẫn tinh, đương nhiên là cô phải dành cho anh sự quan tâm và dịu dàng rồi.
Cô bảo anh nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy hôm.
Thực ra làm thủ thuật thắt ống dẫn tinh vào thời điểm này là rất hợp lý, vì đang là thời điểm nông nhàn nên có dư dả thời gian để nghỉ ngơi.
Thể chất của Chu Lâm rất khỏe mạnh. Hai, ba hôm sau đã không còn vấn đề gì lớn nữa nhưng Bạch Minh Châu vẫn kiên trì bắt anh phải nghỉ ngơi bảy ngày.
Có điều trong khoảng thời gian này không thích hợp sinh hoạt vợ chồng, bác sĩ dặn phải một tháng sau mới được.
Chu Lâm sợ ảnh hưởng tới năng lực của mình nên không dám làm bừa, cực kỳ tuân thủ lời dặn.
Nhưng Bạch Minh Châu lại nghĩ anh lo lắng dư thừa. Chẳng phải phản ứng lúc sáng sớm rất rõ ràng hay sao, làm gì có chuyện bị ảnh hưởng gì.
Mãi một tháng sau, chính thức thử súng, biết mình vẫn hùng dũng như xưa, cuối cùng Chu Lâm mới thực sự yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-176.html.]
Mà lúc này đây, trong thôn đã sắp bắt đầu làm việc rồi.
Chỉ có điều trước khi mọi người bắt đầu làm việc, nhà ông đội trưởng còn xảy ra một việc ầm ĩ.
Cô con gái đã lấy chồng của ông đội trưởng tên là Lý Tiểu Lệ về nhà mẹ đẻ vay tiền.
Nhà chồng của cô ta chia nhà, cô ta muốn xây một ngôi nhà ngói nhưng lúc chia nhà chỉ được chia cho năm mươi đồng, vậy sao mà đủ?
Đương nhiên cô ta phải về nhà mẹ đẻ vay tiền.
Thím Tôn cho cô ta năm mươi đồng, rất hào phóng với cô con gái cưng này.
Số tiền còn thiếu đương nhiên cô ta phải hỏi xin các anh, không cần nhiều, mỗi nhà năm mươi đồng là được!
Không chỉ muốn mượn tiền mà cô ta còn muốn gọi ba anh em Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà qua bên đó đào đất giúp cho nhà cô ta, cả con trai cả của Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn nữa, bọn nhóc này cũng không còn nhỏ nữa, có thể qua đó giúp một tay được rồi.
Mặt khác, cô ta cũng muốn bọn họ qua đó để giữ thể diện cho cô ta.
Kết quả Lý Tiểu Lệ hết sức tự tin đi hỏi vay tiền nhưng lại bị các chị dâu đồng lòng phản đối.
Vợ Đại Hải là người đầu tiên từ chối không chút nể nang: “Vay tiền ư? Nhà chị làm gì có tiền? Em không thấy nhà chị cũng đang ở nhà gạch đất đây à? Không có đâu nhé!”
Vợ Đại Sơn cũng từ chối không chút do dự: “Nhà chị không có tiền, chị mới cho nhà ngoại mượn tiền vì có việc gấp rồi, chị cũng đang túng thiếu đây, không có một xu nào cả!”
Vợ Đại Hà nhát gan hơn nên người từ chối Lý Tiểu Lệ chính là Lý Đại Hà.
“Em về đây nhờ bọn anh giúp thì cũng được thôi, bọn anh sẵn sàng góp một phần sức lực giúp em nhưng nếu em về đây để hỏi vay tiền xây nhà gạch đỏ thì xin lỗi nhé, anh còn đang ở nhà gạch không nung đây này, nếu có tiền thì sao anh không tự xây nhà cho mình chứ?” Lý Đại Hà thản nhiên nói.
Trước khi đến đây, Lý Tiểu Lệ cứ tưởng là mọi chuyện sẽ êm xuôi.
Lúc các anh chia nhà được chia cho không ít tiền, sau khi chia nhà, tự quản lý tiền của mình, biết cân đo đong đếm, sao lại không có tiền được chứ?
Cô ta tức run người: “Em là em gái của các anh cơ mà, sao các anh lại đối xử với em như vậy? Đây là cha mẹ còn chưa c.h.ế.t đấy nhé. Nếu cha mẹ mà c.h.ế.t thì có phải ngay cả nhà mẹ đẻ em cũng không thể về nữa phải không?”
Nếu đối phương là Lý Đại Hải hay Lý Đại Sơn thì có lẽ bọn họ sẽ không nói quá khó nghe nhưng Lý Đại Hà thì lại không chịu nuông chiều cô ta như vậy, đến cả mẹ ruột mà anh ấy cũng còn dám bật lại nữa là em gái.
Anh ấy nói thẳng luôn: “Em thích về hay không thì tùy em!”
Lý Tiểu Lệ khóc lóc đến đây tìm mẹ cô ta và kể lại nguyên vẹn những gì mà chị dâu cả, chị dâu hai và anh ba nói.
“Con chính là em gái ruột của họ. Họ cũng chỉ có một mình em gái ruột như con nhưng mà con không nghĩ đến. Họ thật sự coi con là bát nước đổ đi, hoàn toàn không coi con là em gái họ. Chỉ sợ sau này cha mẹ được trăm năm thì họ lập tức sẽ cắt đứt quan hệ với con!”
Ông đội trưởng ở bên cạnh nhàn nhã xem báo chí. Ông ấy không bao giờ nghiêm túc đọc một quyển sách nào nhưng ông ấy đã tham gia vào lớp học xoá nạn mù chữ. Hơn nữa với sự nỗ lực mỗi ngày của bản thân thì việc đọc báo với ông ấy không thành vấn đề.
Thím Tôn vô cùng tức giận, thấy dường như ông ấy không có phản ứng gì, bực bội nói: “Cha con bé. Chẳng lẽ ông không nghe thấy Tiểu Lệ nói gì sao?”
“Anh ba con nói cũng không sai. Nếu con vẫn không kiểm điểm thì đợi đến khi cha với mẹ con được trăm năm thì lúc đó con thật sự cũng không cần trở về với người nhà bên này nữa. Sau này ở nhà chồng nếu như con bị người đàn ông đó đánh thì cũng sẽ không anh em nào ra mặt giúp con nữa, con tự mình chịu đi.” Ông đội trưởng nhìn đứa con gái này và nói.
Lý Tiểu Lệ vô cùng kinh ngạc: “Cha, bọn họ đối xử với con như vậy mà cha còn nói giúp họ sao?”
“Đây là con trai và con dâu cha. Cha không nói đỡ cho chúng thì chẳng lẽ nói đỡ cho con sao? Sau này cha già rồi, liệu cha có thể trông chờ vào con từ nhà chồng trở về bưng trà, rót nước và chăm sóc cha không? Lúc trước khi còn ở nhà, cha cũng chưa bao giờ nhìn thấy con mang nước rửa chân cho cha. Sau khi con lấy chồng, cha càng không dám trông chờ vào con. Sau này người cha dựa vào chính là con trai, con dâu và mấy đứa cháu nội.”
Ông ấy nói những lời này không phải chỉ nói cho một mình con gái nghe, mà còn nói cho chính thím Tôn nghe.
Nhưng rõ ràng là thím Tôn không nghe thêm được nữa, lớn tiếng nhắc nhở: “Ông già, đây chính là con gái ruột của chúng ta đấy!”
“Bởi vì là con gái ruột nên tôi cũng không đối xử tệ với nó.” Ông đội trưởng nói: “Trước đây lúc còn ở nhà, không phải nó không ra đồng sao? Bảo nó ở nhà làm chút việc nhà, cuối cùng nó cũng không làm được việc gì, phải để mấy chị dâu tan làm trở về làm tiếp. Sau này lúc nó lấy chồng, họ cũng chuẩn bị hai mươi đồng để dưới đáy hòm, và hai chiếc chăn bông với hai bộ quần áo. Của hồi môn này không phải ai cũng có được phải không? Lý Tiểu Lệ, con còn cảm thấy vẫn chưa đủ sao? Con còn muốn như thế nào nữa? Đây là nhà mẹ đẻ của con, không phải là nơi con có thể tùy ý ăn uống la hét. Con đi lấy chồng rồi, về nhà mẹ đẻ con cũng phải cư xử cho đúng mực, con phải tôn trọng các chị dâu của con!”
Ông ấy nói vậy là đang dạy con gái cách đối nhân xử thế.
Nhưng Lý Tiểu Lệ không nghe, khóc lóc ầm ĩ: “Đây là nhà mẹ đẻ của con. Con về nhà mẹ của mình mà sao lại phải cẩn thận lời ăn tiếng nói và cách cư cử của mình chứ?”
“Những đạo lý này con không cần cha phải dạy con, con cũng nên biết điều đó. Nhưng mà cha nhận thấy con lấy chồng nhiều năm như vậy rồi nhưng không hề có một chút tiến bộ nào. Mẹ con đã đồng ý cho con năm mươi đồng đó, cha sẽ cho con nhưng cũng chỉ có năm mươi đồng này thôi. Sau này cha cũng sẽ không cho con một xu nào cả. Con quay về nghĩ cho rõ ràng rồi hãy trở về đây nói tiếp. Nếu còn chưa nghĩ rõ thì nhà mẹ đẻ cũng không cần trở về nữa. Mỗi lần con trở về đều khiến cho bên này gà bay chó sủa.”
Tiền ở trong nhà là do ông đội trưởng quản lý, không phải thím Tôn quản lý. Ông ấy đưa cho con gái năm mươi đồng như vậy là xong.