Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:34:28
Lượt xem: 265
Chu Lâm hỏi Cố Quảng Hạ đã đi lấy thuốc ở trạm y tế chưa?
Cố Quảng Hạ trả lời:
"Anh đã đi lấy một ít thuốc nhưng không hiệu quả lắm, ông ấy vẫn ho."
Người già ho vốn đã rất khó chịu, lại thêm sốt cao nên Cố Quảng Hạ không yên tâm, trước khi đi ngủ đã qua xem cha, thấy đầu ông ấy nóng ran.
Cố Quảng Hạ không chần chừ, lập tức đi gọi thầy thuốc ở trong thôn đến.
Thầy thuốc đến xem, thấy tình hình không ổn liền nói:
"Phải đưa đến bệnh viện trên thị trấn để khám. Tôi không có thuốc ở đây."
Cố Quảng Hạ vội vàng mượn xe lừa trong thôn rồi về nhà lấy tiền từ vợ mình.
Vợ Quảng Hạ chỉ đưa có mỗi hai đồng. Nhưng cô ta cũng biết, đi bệnh viện mà chỉ có hai đồng thì chắc chắn không đủ.
Cố Quảng Hạ tưởng cô ta không muốn đưa tiền nên không ngần ngại giơ tay tát cô ta một cái.
Anh ấy có thể mặc kệ những chuyện khác. Nhưng lúc này nếu cô ta không chịu đưa tiền, anh ấy sẽ không để yên!
Vợ Quảng Hạ thấy ánh mắt anh ấy, biết rằng không thể trốn tránh, vội vàng nói: "Không phải tôi không muốn đưa tiền!"
"Vậy còn lằng nhằng gì nữa, đưa đây!" Cố Quảng Hạ tức giận nói.
"Tiền... tiền bị mẹ tôi mượn rồi. Năm nay mẹ xây nhà mới nên không đủ tiền... chỉ còn hai đồng này, còn lại đều... đều bị bà ấy mượn." Vợ Quảng Hạ vội vàng nói.
Năm nay nhà mẹ đẻ cô ta sửa sang lại nhà cửa, cần không ít tiền. Mà nhà mẹ đẻ cô ta còn nghèo hơn cả những nhà ở đại đội Cố Gia, lấy tiền đâu ra? Đương nhiên chỉ có thể đến đây mượn cô ta.
Cố Quảng Hạ tức giận: "Nhiều tiền như vậy, cô đều cho mượn hết rồi à?"
"Chỉ là mượn tạm để ứng phó, có gì to tát đâu?" Vợ Quảng Hạ nói: "Ai mà biết cha đột nhiên lại thành ra thế này chứ!"
Cố Quảng Hạ không cãi nhau vô ích với cô ta, vội vàng qua nhà đội trưởng mượn xe lừa, đồng thời còn gọi con trai đội trưởng giúp anh ấy đi qua đại đội Ngưu Mông truyền lời.
Cho nên Chu Lâm cũng là người nhận được tin tức đầu tiên.
Mợ út cũng biết chuyện nên có hơi lo lắng.
"Mợ út đừng vội, bây giờ cũng không còn sớm nữa. Mợ về nghỉ ngơi trước, sáng mai bảo anh Quảng Thu mang cơm vào bệnh viện huyện." Chu Lâm cầm tiền và phiếu, dắt xe đạp, nói.
"Được, con cẩn thận đó." Mợ út tiễn anh ra cửa.
Chu Lâm gật đầu đạp xe đuổi theo.
Lúc này Bạch Minh Châu cũng đã dậy, cô an ủi mợ út: "Có Chu Lâm qua đó, sẽ không sao đâu, mợ út yên tâm."
Cô cũng có chút hổ thẹn, bởi vì mợ út qua đây, bên nhà cậu út không có ai chăm sóc nên cậu út Cố mới sinh bệnh.
"Mợ đã sớm nói với ông ấy là đừng hút t.h.u.ố.c lá nữa, ông ấy cứ không nghe!" Mợ út không nhịn được mà trách móc chồng.
"Chờ lần này cậu út khỏe lại thì bảo cậu út cai thuốc." Bạch Minh Châu nói.
Vì Chu Lâm cũng đi ra ngoài, Bạch Minh Châu liền để mợ út sang đây ngủ, sợ bà ấy ở một mình suy nghĩ nhiều.
Nói về Chu Lâm, anh đạp xe với tốc độ khá nhanh.
Mặc dù hai đại đội Cố Gia và Ngưu Mông cách nhau không gần nhưng đường đi lên thị trấn lại giống nhau. Vì vậy chẳng mấy chốc, anh đã đuổi kịp xe lừa của Cố Quảng Hạ.
"Anh Quảng Hạ." Chu Lâm gọi.
Cố Quảng Hạ thấy em họ đến, trong lòng liền yên tâm, có em họ ở đây thì không còn vấn đề gì nữa, anh ấy cũng dừng lại.
Chu Lâm dựng xe đạp xong thì lập tức chạy đến xem tình hình của cậu út, ông ấy sốt khá cao, người vẫn còn lơ mơ.
"Mau đưa cậu vào thành phố!" Chu Lâm không do dự, nói.
Xe lừa không nhanh bằng xe đạp nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy.
Tuy nhiên may là cũng không chậm, sau khi vào thành phố thì đến bệnh viện luôn.
Bất kỳ thời đại nào, bệnh viện cũng sẽ có bác sĩ trực đêm. Thời này cũng vậy, bác sĩ cũng rất có trách nhiệm, lập tức dùng phương pháp hạ sốt vật lý cho cậu út Cố. Bởi vì còn có bệnh nhân khác nên bác sĩ đã dặn dò Chu Lâm và Cố Quảng Hạ làm.
Hai anh em cũng bận rộn đến nửa đêm thì nhiệt độ của cậu út Cố mới từ từ hạ xuống.
Nửa đêm, bác sĩ cũng đến xem qua, còn cho cậu út Cố truyền dịch. Mãi đến sau nửa đêm, cậu út Cố mới cảm thấy dễ chịu hơn và chìm vào giấc ngủ.
Mãi đến lúc này, Chu Lâm và Cố Quảng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Quảng Hạ, anh ngủ một lát đi." Chu Lâm nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-171.html.]
"Không cần, em ngủ đi." Cố Quảng Hạ lắc đầu.
Cuối cùng, hai người họ không ngủ mà chỉ ở bên cạnh giường cậu Cố, cho đến sáng sớm hôm sau, Cố Quảng Thu mang hộp thức ăn đến.
Lúc hơn năm giờ sáng ngày hôm nay, anh ấy mới biết chuyện này. Mợ út dậy sớm, nấu bữa sáng rồi nhờ anh ấy đem vào.
Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cháo trứng, được đựng trong bình mang đến đây.
Anh ấy mượn xe đạp của ông đội trưởng để vào thành phố nên tốc độ rất nhanh, lúc này cháo vẫn còn ấm.
"Tối qua cậu đã hạ sốt rồi, không sao đâu, anh Quảng Thu đừng lo lắng." Chu Lâm an ủi.
Cố Quảng Thu đến thăm cha mình, thấy ông ấy vẫn đang ngủ mới thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Quảng Hạ, anh ăn xong thì về đi. Em và anh Quảng Thu ở đây trông cậu được rồi." Chu Lâm nói với Cố Quảng Hạ.
Vì có hai người họ, Cố Quảng Hạ cũng yên tâm, anh ấy mượn xe lừa cũng phải trả lại.
"Số tiền trong nhà bị mẹ Tiểu Tây cho nhà ngoại mượn để xây nhà, chỉ còn lại hai đồng này." Cố Quảng Hạ lấy ra hai đồng, khó khăn mở lời.
Chu Lâm cười nói: "Có gì đâu? Em đã nói với cậu và mợ rồi. Em cũng muốn đóng góp một phần trong việc dưỡng lão của họ, tiền thuốc thang gì đó, đương nhiên cũng không thể thiếu em. Mọi chi phí em sẽ trả trước, còn lại chờ đến năm sau lúc đại đội chia tiền thì trả lại cho em là được."
Anh hoàn toàn có khả năng trả hết nhưng anh không thể làm như vậy, vì phải nghĩ đến thể diện của hai người anh họ nữa chứ.
Chia đều là được rồi.
Cậu út Cố ngủ một giấc đến hơn tám giờ mới dậy. Cháo trứng mang đến đã nguội lạnh. Chu Lâm liền ra ngoài mua thêm một phần sủi cảo thịt lợn cải bắp.
Sau khi ăn sủi cảo, cậu út Cố hỏi: "Lần này cậu đã tiêu bao nhiêu tiền vậy?"
Chu Lâm đáp: "Tiêu bao nhiêu tiền cũng không cần cậu lo, ba anh em chúng cháu đã chia nhau rồi."
Cậu út Cố cười khẽ lại không nhịn được mà thở dài: "Già rồi, không còn sức lực nữa."
Cũng chẳng có vấn đề gì lớn, ông ấy không bị lạnh cũng không bị đói, thế mà lại ho, còn sốt cao nữa. Tối qua ông ấy thực sự sốt đến mơ hồ.
Tuy nhiên, trong lúc mơ màng, ông ấy cũng nghe thấy tiếng nói của con trai và cháu trai, biết rằng họ là người đã chăm sóc mình.
Chu Lâm nói: "Già cái gì chứ, cậu mới bao nhiêu tuổi, mới hơn năm mươi thôi mà. Tính theo tuổi thọ một trăm năm thì mới đi được một nửa. Những ngày tháng tốt đẹp phía trước còn dài, cậu đừng nói mình già nữa."
Cố Quảng Thu cũng gật đầu.
Cậu út Cố cười, bảo: "Cậu đã khỏe rồi, đi trả phòng thôi. Chúng ta về nhà."
Chu Lâm liền nói: "Không được đâu. Hôm nay cậu phải ở đây tiếp tục theo dõi mới được."
Cậu út Cố nhịn không được nói: "Cậu muốn về nhà, ở đây cậu không thoải mái."
Cũng phải nói, bên ngoài dù có ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó nhà mình. Điều kiện của bệnh viện này cũng tốt, phòng này chỉ có một mình ông ấy nhưng ông ấy vẫn không thoải mái, chỉ muốn về nhà.
Nếu nằm trên giường nhà mình thì còn gì thoải mái hơn thế nữa, ở đây thật sự không thoải mái chút nào.
Nhưng mặc cho cậu út nói thế nào, Chu Lâm cũng không đồng ý, nhất quyết bắt ông ấy ở lại bệnh viện theo dõi một ngày. Đến ngày thứ hai, thấy ông ấy nhất quyết đòi về, nếu không đồng ý ông ấy sẽ tự đi bộ về nhà, Chu Lâm đành chịu thua.
Anh chỉ còn cách bảo Cố Quảng Thu về nhà báo cho Cố Quảng Hạ đến đón ông ấy bằng xe lừa.
Mặc dù cậu út Cố đã không còn gì nguy hiểm nhưng Chu Lâm và Bạch Minh Châu cũng không giữ mợ út ở lại, bởi vì bà ấy phải về nhà để chăm sóc chồng mình.
Sau khi đưa mợ út về nhà, mợ út đã khiển trách ông ấy một trận.
"Ông vừa bệnh một cái, hại Tiểu Lâm và Minh Châu áy náy không biết bao nhiêu. Chúng cứ nghĩ là do chúng mời tôi đến ở nên không có ai chăm sóc ông mới dẫn đến như vậy. Nhưng tôi biết rõ, ông già này chính là tự làm hại mình, không có tôi quản, ngày nào ông cũng hút thuốc không rời tay!" Mợ út vừa về nhà đã mắng ông ấy.
Cậu út Cố không dám cãi lời, vì sự thật đúng là như vậy.
Mợ út tiếp tục trách: "Lần này tôi về đây chính là để bắt ông cai thuốc. Sau này ông đừng hòng hút một hơi nào nữa. Nếu không tôi sẽ xem ông còn sống được hay không. Cùng lắm thì tôi sẽ ly hôn với ông và đến ở với Tiểu Lâm. Dù sao thì hai đứa nó cũng quý mến tôi, sẵn sàng nuôi dưỡng tôi!"
"Bà đây là muốn làm phản à?" Cậu út Cố nhịn không được lẩm bẩm.
"Tôi nói cho ông biết, ông cứ chờ xem tôi có làm được hay không?" Mợ út hừ lạnh một tiếng. Bà ấy không chỉ nói suông mà còn đập vỡ tẩu thuốc của ông ấy. Còn tất cả những sợi thuốc lá, bà ấy đều ném vào lò đốt cháy sạch.
Cậu út Cố nằm trên giường, cảm thấy địa vị trong gia đình mình đang bị suy giảm nhanh chóng.
Nói về Chu Lâm.
Vì ở bên cậu út Cố canh chừng cho ông ấy nên sau khi trở về, anh cũng nghỉ ngơi một ngày. Nhưng sáng hôm sau anh đã vào núi.
Anh b.ắ.n được vài con gà rừng, giữ lại một con cho nhà, còn ba con còn lại đều mang đến cho cậu út bồi bổ sức khỏe.
Tất nhiên, anh cũng chia một con cho đứa con trai báo tin của đại đội Cố Gia.
Chu Lâm đích thân mang gà rừng đến tận nhà, cảm ơn họ và để lại con gà rừng, khiến họ có ấn tượng rất tốt về anh.