Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:47:21
Lượt xem: 255
Lời này khiến cho mặt của Dương Nhược Tình đỏ bừng lên. Nhưng tình cảm giữa cô ta với quả phụ Dương vô cùng tốt, thoạt nhìn như là những người bạn lâu năm chỉ tiếc là gặp nhau quá muộn. Hơn nữa lúc trước cô ta suýt chút nữa chia tay với Đặng Tường Kiệt, nhưng sau khi quả phụ Dương khai sáng cho cô ta thì lúc đó cô ta và Đặng Tường Kiệt mới gương vỡ lại lành, quay lại bên nhau.
Sau này quả phụ Dương chỉ dạy cho cô ta rất nhiều bí quyết để hòa hợp với đàn ông, cho nên tình cảm giữa cô ta và Đặng Tường Kiệt nhanh chóng thăng hoa và trở nên cực kỳ tốt đẹp.
Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, cho nên dưới cái nhìn chăm chú, cô ta chậm rãi khẽ gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của quả phụ Dương, cô ta vội vàng giải thích: “Lúc đầu tôi không có bằng lòng, nhưng tại anh ấy…… anh ấy thật sự rất hư, tôi mới…… mới……”
Ở trong phòng Đặng Tường Kiệt, cô ta bị Đặng Tường Kiệt hôn đến nỗi trời đất tối tăm. Đợi đến khi cô ta phản ứng kịp thì lúc đó đã muộn rổi.
Dù có chút muộn phiền nhưng đã cho đi rồi nên cô ta cũng không hối hận.
Mà mấy ngày nay, cô ta cũng được nếm trải niềm vui giữa nam và nữ. Điều đó cũng khiến cô ta khá là thoải mái.
Bởi vì chỉ cần tìm được cơ hội, cô ta sẽ lập tức đi tìm Đặng Tường Kiệt. Tất nhiên Đặng Tường Kiệt cũng vô cùng yêu thích cô ta và liên tục quấn lấy cô ta.
Tất nhiên, chuyện giữa hai người đều được làm tránh mặt người khác. Ngoại trừ quả phụ Dương thì những người khác cũng không biết chuyện này.
Quả phụ họ Dương thực sự kinh ngạc. Cô ta không ngờ Dương Nhược Tình lại không kiềm chế được, đã vội vàng trao thân cho Đặng Tường Kiệt.
Chưa có danh phận gì, sao lại dám như vậy? Thật là quá...
Nên biết rằng năm đó khi cô ta chưa lấy chồng, thậm chí cô ta còn không dám dính líu gì đến đàn ông, vậy mà Dương Nhược Tình lại dễ dàng trao thân đi như vậy.
Thân thể trong trắng của cô ta!
Tuy trong lòng đầy bất ngờ và kinh ngạc nhưng trên mặt quả phụ họ Dương vẫn lộ ra vẻ quan tâm: "Em gái, em mau chóng đính hôn với thanh niên trí thức Đặng đi!"
Lời nói này khiến Dương Nhược Tình bật cười: "Tường Kiệt cũng muốn đính hôn với em, nhưng em còn hơi do dự."
Quả phụ họ Dương ngạc nhiên, hỏi: "Em còn do dự gì nữa?"
Trước khi trao thân cho người ta thì do dự thế nào cũng được nhưng bây giờ thân đã trao cho người ta rồi, không tranh thủ lấy chồng đi thì còn chờ gì nữa?
Dương Nhược Tình khẽ cười nói: "Tất nhiên là em do dự rồi. Đến giờ này em vẫn chưa biết rõ gia đình anh ấy thế nào. Nhưng mà Tết năm nay, em sẽ về quê cùng anh ấy một chuyến để xem gia đình anh ấy ra sao."
Quả phụ họ Dương cong khóe miệng, hỏi: "Nhưng hai người đã như vậy rồi mà? Cho dù không hài lòng với gia đình anh ta, chẳng lẽ em sẽ không cưới nữa sao?"
"Không cưới, em như vậy thì sao? Chẳng qua là đã thân mật với anh ấy mà thôi, cũng chẳng có gì to tát."
Quả phụ họ Dương: "..."
Cô ta vốn tưởng mình đã là người "sống thoáng" nhất rồi, không ngờ vẫn còn người sống thoáng hơn mình.
Nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì to tát, còn có chuyện gì không thể nói ra chứ?
"Em không sợ mang thai à?" Quả phụ họ Dương nhìn xuống bụng của Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình đỏ mặt, ghé tai cô ta nói nhỏ vài câu.
Quả phụ họ Dương vội vàng lắc đầu, nói: "Em gái ngốc à, em đừng ngốc như vậy. Em tưởng như vậy sẽ không có chuyện gì à? Như vậy vẫn có thể mang thai!"
Dương Nhược Tình sững sờ: "Sao lại thế được? Ngoại trừ ngày đầu tiên, những ngày sau chúng em đều không..."
Vài ngày trước cô ta có kinh nguyệt nên có thể chắc chắn mình không mang thai.
Quả phụ họ Dương nói: "Chuyện này nghe lời chị là không sai đâu. Rất dễ có chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là em đến bệnh viện hỏi cho chắc đi."
Dương Nhược Tình biết cô ta muốn tốt cho mình nên gật đầu ghi nhớ.
Quả phụ họ Dương thấy Sở Sương từ bên ngoài trở về thì cũng không nán lại lâu, trên đường đi cô ta còn gặp Đặng Tường Kiệt.
Đặng Tường Kiệt nhìn oai hùng như cây tùng, dáng vẻ chính nhân quân tử, nhưng đàn ông sẽ làm những gì với phụ nữ, chẳng phải anh ta cũng đã làm rồi đấy sao?
"Thanh niên trí thức Đặng." Quả phụ họ Dương đứng trước mặt Đặng Tường Kiệt, mỉm cười nhẹ.
Đặng Tường Kiệt nhìn người phụ nữ trong thôn có tình ý với mình, hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, tôi chỉ nghĩ Nhược Tình thật có phúc lớn, có thể tìm được người như thanh niên trí thức Đặng làm bạn đời. Tôi biết mình không thể so sánh với Nhược Tình, nhưng nhìn thấy cô ấy hạnh phúc, tôi cũng rất vui." Quả phụ họ Dương cười một tiếng, không nhịn được tiến lên một bước.
Đặng Tường Kiệt ngửi thấy trên người cô ta có mùi dầu sò, mùi hương đó giống y hệt Dương Nhược Tình, khiến anh ta có chút xao động.
"Thanh niên trí thức Đặng, tôi về trước đây." Quả phụ họ Dương mỉm cười vẫy tay chào rồi rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-162.html.]
Đặng Tường Kiệt nhìn cái m.ô.n.g đong đa đong đưa của cô ta, sau khi lấy lại tinh thần liền trở về tìm Dương Nhược Tình, cũng không biết cô ta đã hết kỳ kinh nguyệt chưa?
Bên phía khu tập thể thanh niên trí thức nữ, Dương Nhược Tình vừa nghe thấy anh ta ở bên ngoài gọi thì lập tức ra ngoài. Trông thấy ánh mắt ra hiệu của anh ta, gương mặt của Dương Nhược Tình liền đỏ lên, cô ta cũng ngầm hiểu bèn gật đầu.
Vì từ sáng hôm qua đến giờ kinh nguyệt của cô ta không còn xuất hiện nữa, chắc chắn là đã hết.
Hôm nay trời hiếm hoi tạnh ráo, khu tập thể thanh niên trí thức nam cũng không có ai.
Đổng Kiến đi công xã rồi, lãnh đạo gọi anh ấy có việc.
Còn Giang Tân thì đi vào thành phố, Trần Tùng thì không biết đi đâu, tóm lại cũng không có ở đây.
Như vậy thật tiện cho hai người họ.
Điều bọn họ không biết là Mã Quyên đang ở ngoài cửa. Cô ta nghe thấy tiếng rên rỉ không rõ ràng và bị đè nén của Dương Nhược Tình truyền ra khiến cả khuôn mặt cô ta cực kỳ nhăn nhó.
Người khác không biết nhưng sao Mã Quyên có thể không biết?
Từ ngày Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt ăn trái cấm lần đầu tiên, cô ta đã biết. Hơn nữa mỗi lần hai người họ lén lút ăn trái cấm trong nhà, cô ta đều đứng ở ngoài cửa phòng lắng nghe.
Lần nào cũng vậy.
Có trời mới biết cô ta ghét Dương Nhược Tình đến mức nào, hận không thể gọi người đến bắt và hủy hoại cô ta hoàn toàn!
Nhưng Mã Quyên không thể làm như vậy, vì bên trong còn có người đàn ông mà cô ta yêu.
Nếu làm như vậy, anh ta cũng sẽ bị hủy hoại theo.
Vì vậy, cô ta không thể đi gọi người khác đến, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng ngọn lửa ghen tuông thực sự sắp thiêu rụi cô ta!
Rõ ràng Dương Nhược Tình là một đứa con gái đê tiện như vậy, tại sao Đặng Tường Kiệt lại thích cô ta chứ? Mã Quyên si tình không hối hận, tại sao anh ta lại không nhìn thấy?
Cô ta đau lòng đến mức không thể kiềm chế.
Đặc biệt là tiếng rên rỉ kiềm chế của Dương Nhược Tình bên trong cùng với tiếng trầm thấp thỉnh thoảng vang lên của Đặng Tường Kiệt, quả thực khiến cô ta hận đến phát điên.
Nhưng Mã Quyên không đứng bên ngoài quá lâu, bởi vì cô ta không muốn bị phát hiện.
Cô ta đã nghĩ ra cách, cô ta muốn khiến Dương Nhược Tình đi vào đường cùng. Cách tốt nhất để khiến cô ta đi vào đường cùng là trước khi chưa gả cho Đặng Tường Kiệt, hãy để cô ta mang thai đứa con của Đặng Tường Kiệt!
Đúng vậy, để cô ta đi theo con đường trước đây của Bạch Minh Châu. Một khi cô ta mang thai, Mã Quyên sẽ phá bỏ đứa con hoang trong bụng cô ta, phá hỏng thân thể của cô ta, khiến sau này cô ta không thể sinh con được nữa!
Dương Nhược Tình trở về sau một giờ, khuôn mặt ửng hồng sau sự việc xảy ra.
"Nhược Tình." Mã Quyên nhếch môi.
"Cô làm gì vậy?" Dương Nhược Tình giật mình, vừa vào cửa đã nhìn thấy cô ta.
Mã Quyên khẽ nói: "Tôi đang đợi cô, tôi biết cô đi tìm thanh niên trí thức Đặng."
Sắc mặt Dương Nhược Tình thay đổi, cô ta nhìn Mã Quyên hỏi: "Cô đi tìm tôi sao?"
"Tôi đã đi tìm cô." Mã Quyên gật đầu rồi lại vội vàng nói nhỏ: "Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không nói ra, nếu không tôi cũng không đến tìm cô."
Dương Nhược Tình có hơi tức giận nhưng lại hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Nhược Tình, lần trước tôi thực sự không cố ý, cô tha thứ cho tôi được không? Tôi chỉ có cô là bạn. Nếu cô còn không tha thứ cho tôi, tôi thực sự không biết phải làm gì." Mã Quyên lau nước mắt, nói: "Đúng vậy, tôi cũng thừa nhận, trước đây tôi thực sự có hơi thích thanh niên trí thức Đặng. Nhưng sau đó tôi cũng đã từ bỏ rồi, tôi biết mình không xứng đáng. Anh ấy ưu tú như vậy, chỉ có người ưu tú như cô mới xứng đáng, hơn nữa hai người đã... Tôi thực sự đã từ bỏ rồi."
Dương Nhược Tình nghe đến đây mới nhìn cô ta, hỏi: "Chuyện lần trước, thật sự không liên quan đến cô?"
"Nếu chuyện lần trước liên quan đến tôi, tôi sẽ bị sét đánh chết!" Mã Quyên trực tiếp thề độc.
Nhưng lời thề này cũng khiến Dương Nhược Tình hoàn toàn yên tâm: "Nếu vậy, tôi tin cô."
Cô ta ở đây cũng có chút cô đơn, bởi vì Sở Sương là một con mọt sách, ngoại trừ làm việc thì chỉ đọc sách, rất ít khi trò chuyện với cô ta.
Mấy ngày nay Mã Quyên lại không ít lần lấy lòng cô ta.
Hiện tại quan hệ giữa hai người đã tốt đẹp, đương nhiên Dương Nhược Tình lại chuyển về.
Sở Sương chưa từng nói một lời về chuyện này.
Dương Nhược Tình vốn dĩ muốn tìm Đặng Tường Kiệt cùng đi khám ở bệnh viện trên thị trấn để hỏi xem có biện pháp tránh thai nào hay không.
Mặc dù cô ta rất thích "ăn trái cấm" với Đặng Tường Kiệt nhưng quả thực cô ta cũng không muốn mang thai vào lúc này. Cô ta cũng bận tâm đến lời nói không an toàn của quả phụ họ Dương nên muốn đi khám bác sĩ để hỏi cho rõ ràng.