Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:40:39
Lượt xem: 266
Hứa Nhã tùy ý anh ta nhân cơ hội vuốt ve tay của mình, cũng không biết vì sao sau khi vừa nhìn thấy người này thì tâm trạng cô vô cùng tốt, hơn nữa cũng an tâm hơn nhiều.
Hiện tại cô đã thật sự hòa mình vào cuộc sống trong nhà họ Niên, nhưng cô vẫn sẽ nhớ anh ta, chỉ cần nghĩ đến chồng thì lòng cô lại thấy rất an toàn.
Cô từng hỏi Bạch Minh Châu, Bạch Minh Châu nói đây là do cô đang chậm rãi cắm rễ ở đại đội Ngưu Mông, cho nên từ trong lòng bắt đầu tiếp thu Niên Viễn Phương, coi anh ta là chồng, là cha của đứa con trong bụng, cho nên sẽ thấy nhớ nhung và tưởng niệm.
Đây là chuyện rất bình thường.
Hứa Nhã và Niên Viễn Phương đoàn tụ, bên này Bạch Minh Châu và Chu Lâm mang theo đồ vật mua về cũng đã đến nhà.
Mợ út mới vừa nấu cơm xong, về phần Đâu Đâu và Đô Đô, hai anh em đang chơi ở trong sân.
Hai anh em đang chơi vui vẻ với Sư Tử, nghe được động tĩnh quay đầu nhìn về phía cửa, lập tức thấy cha mẹ đã trở lại
Đâu Đâu còn tốt, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
Đô Đô thì không có tâm thái ổn định như thế, đứa bé này như là bị oan ức rất lớn, ‘oa’ một tiếng khóc to lên.
Đâu Đâu liếc mắt nhìn em trai một cái.
Đại khái là Đô Đô cũng cảm thấy chỉ khóc thôi thì hơi thiệt thòi, lập tức bò dậy chạy tới nhào vào trong lòng mẹ của mình, sau khi được mẹ bế lên vẫn tiếp tục khóc, dáng vẻ rất tủi thân.
Buổi sáng hôm nay hai bé dậy đã không thấy cha mẹ đâu, cậu và bà ngoại dỗ hai bé, nói ba mẹ sẽ về nhanh thôi nên bọn chúng đã tin tưởng.
Kết quả sau khi bọn chúng ăn xong cơm trưa, sau bữa cơm trưa lại đi ngủ, ngủ dậy rồi vẫn là không thấy người đâu!
Mãi cho đến lúc này mới nhìn thấy cha mẹ của bọn chúng trở về.
Chẳng nhẽ cha mẹ muốn bỏ bọn chúng? Sao có thể không khóc? Phải khóc, thậm chí phải khóc thật to, xem lần sau cha mẹ còn dám không mang theo bọn chúng đi cùng hay không!
Bạch Minh Châu còn có thể làm gì, đương nhiên là nhẹ nhàng dỗ dành.
Nhưng Đâu Đâu cũng có ý kiến với chuyện mình bị bỏ lại.
Chỉ là tính tình của bé không giống Đô Đô, bé không gào khóc nhưng biểu hiện của việc Đâu Đâu bất mãn và lên án ở chỗ bé không cho ôm.
Chu Lâm cũng một ngày không gặp con trai, duỗi tay muốn ôm con, kết quả bị con mình đẩy tay ra, ánh mắt của con nhìn người làm cha như anh cũng mang theo khiển trách rõ ràng.
Bé rất tức giận!
Đi ra ngoài mà không mang theo con?!
Đâu Đâu không chỉ dùng ánh mắt khiển trách nhìn cha mà cũng nhìn về phía mẹ.
Bị con trai dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Bạch Minh Châu dở khóc dở cười.
Chu Lâm cũng bật cười ha ha: “Đây là trách chúng ta ra ngoài không mang bọn chúng theo mà.”
“Hôm nay hai đứa bé hỏi mợ không biết bao nhiêu lần rồi, một mực đòi mợ tìm cha mẹ, ngày thường chỉ có cha hoặc chỉ có mẹ ở nhà cũng không thấy bọn chúng đi tìm.” mợ út cười nói.
“Phải có một người ở nhà, nếu không sẽ ồn ào muốn tìm người.” Bạch Minh Châu bật cười nói.
Hai đứa bé còn nhỏ nhưng rất thông minh, cũng chỉ là không biết nói mà thôi còn cái gì cũng hiểu, cũng biết cha mẹ ra ngoài chơi không mang theo bọn chúng, cho nên tức giận.
“Mẹ phải đi mua ít đồ cho nên mới về muộn một chút, lần sau nếu lại đi ra ngoài sẽ mang theo hai anh em đi cùng, được không?” Bạch Minh Châu bắt đầu giải thích cho Đô Đô và Đâu Đâu nghe.
Đâu Đâu liếc mắt nhìn mẹ một cái, cúi đầu chơi đồ chơi không để ý tới cô.
Đô Đô cũng thế, sau khi khóc xong thì giãy giụa muốn từ trong lòng mẹ đi xuống, trực tiếp đi chơi đồ chơi, cũng không để ý đến cha mẹ, rất rõ ràng bé cũng đang biểu đạt sự tức giận của mình.
Hai đứa nhỏ không dễ dụ.
Dáng vẻ này làm cho Chu Lâm và Bạch Minh Châu còn cả mợ út đều cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng mà Chu Lâm cũng có cách riêng để dỗ con, nghiêm túc dỗ dành một phen, vừa lấy ra quả quýt lại lấy ra quả táo, cuối cùng còn hứa hẹn lần sau ra ngoài nhất định sẽ mang theo hai đứa bé, lúc này hai anh em mới chịu tha thứ cho cha mẹ.
“Ăn cơm thôi.” Chu Lâm ôm hai anh em vào trong lòng, cười nói.
Bạch Minh Châu vào phòng bếp bưng đồ ăn ra, mợ út hấp bánh bao ngô và canh trứng, mặt khác còn nấu một nồi canh gà rừng hầm nấm.
Gà rừng là do Chu Lâm bắt được trên núi trong lúc mợ út trở về, còn có rất nhiều con gà đã ướp gia vị, đang hong khô ở sân sau.
Năm nay lạnh đến rất nhanh, lúc này cũng chỉ còn mười bốn mười lăm độ, ban đêm càng chỉ có tám chín độ, lạnh buốt, hong khô một chút thịt rừng đã ướp gia vị thì để lâu cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà cũng có để lại một ít thịt tươi, lần này chỉ hầm nửa con, rất tươi ngon.
Ăn cơm xong, Chu Lâm lấy bình sưởi ra.
“Mợ út xem tụi con mua gì về cho mợ này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-160.html.]
“Đây là bình sưởi à?” Mợ út nhìn thử rồi hỏi.
Chu Lâm ngạc nhiên: “Sao mợ út biết?”
Mợ út cười: “Hồi xưa mợ từng thấy thứ này rồi, đây là đồ cũ hả?”
Chu Lâm gật đầu: “Cháu không biết thứ này là gì, vợ cháu muốn mua nên chuyện đầu tiên tụi cháu làm khi lên tới thành phố chính là đi mua chiếc bình sưởi này.”
“Năm nay, áo bông của mợ đã được thay bông chần mới, hơn nữa, mợ còn có chăn bông và nệm, vậy là đã ấm lắm rồi, đâu có lạnh gì đâu mà cần phải mua thứ này.” Mợ út quở trách cháu dâu.
Bạch Minh Châu đã thay bông mới cho chiếc áo chần bông của mợ út. Chiếc áo đấy của mợ út đã cũ lắm rồi, bông cũ không còn giữ ấm được nữa.
Dù có đem bông cũ đi đánh tơi lên thì cũng không thể dùng tiếp được nên Bạch Minh Châu kiếm một tấm vải cũ, tận dụng số bông cũ này may áo bông cho Sư Tử mặc.
Lúc Sư Tử còn nhỏ thì có thể cho nó vào nhà, ngủ trên giường đất, nhưng giờ nó đã lớn rồi, chiếc ổ chó mà Chu Lâm làm cho nó đặt ở cửa ra vào mới là chỗ ngủ của nó.
Chiếc áo chần bông của mợ út thay bông mới xong là không cần phải mua áo mới nữa mà vẫn ấm áp.
“Không lạnh cũng phải đề phòng một chút ạ.” Bạch Minh Châu cười một tiếng: “Có thứ này thì ban đêm chắc chắn sẽ ấm áp. Tối nay mợ dùng thử xem sao nhé.”
“E là món đồ cũ này cũng không rẻ đâu, tụi cháu mua hết bao nhiêu vậy?”
“Có bao nhiêu đâu ạ, vốn tụi cháu định mua cả cho cậu út một cái nhưng vì hai cái còn lại bị hư mất rồi, chỉ còn lại mỗi cái này là vẫn còn tốt thôi.” Chu Lâm nói.
“Cậu út của cháu không cần thứ này đâu.” Mợ út lắc đầu: “Bên kia có giường lò mà, sao mà lạnh được.”
Lúc này, chị Đại Sơn cầm mũ lông thỏ và bao đầu gối sang.
“Bọn em về đúng lúc lắm, xem thử mũ và bao đầu gối chị làm xem thế nào.” Chị Đại Sơn cười nói.
Bạch Minh Châu đưa da thỏ cho chị Đại Sơn, nhờ chị ấy may giúp mũ và bao đầu gối.
Mợ út, cậu út, Đâu Đâu và Đô Đô, mỗi người đều được may cho một chiếc mũ, còn bao đầu gối thì chỉ may cho mình cậu mợ.
Cô và Chu Lâm không may gì cả vì không đủ da.
“Tay nghề của chị đúng là không thể chê vào đâu được.” Bạch Minh Châu cầm lên xem, không nhịn được khen.
Chị Đại Sơn cười: “Đây là lần đầu tiên chị làm mấy thứ này, chị chỉ may theo bản vẽ của em thôi, công nhận là thứ này mới lạ thật đấy. Chỗ da còn lại chị cũng lấy may cho mẹ chị một cái, chắc chắn là ấm lắm.”
Chị Đại Sơn đứng nói chuyện một lúc rồi về.
“Sao lại may cả mấy thứ này vậy?” Mợ út cười hỏi.
“May từ da của nhà mình đấy ạ, cháu thuộc da xong đưa cho người ta làm. Năm ngoái cháu không nghĩ đến chuyện này, chứ không thì đã làm từ năm ngoái rồi. Để cháu đội nó lên cho mợ, mợ xem có hợp không nhé.” Bạch Minh Châu cười nói.
Mợ út bèn để cô đội chiếc mũ này lên đầu mình, kích cỡ to nhỏ rất vừa vặn. Thấy vậy, bà ấy không nhịn được khen: “Chiếc mũ này ấm thật đấy.”
“Vậy tối nay mợ đội nó đi ngủ nhé.” Bạch Minh Châu đưa chiếc bao đầu gối cho mợ út: “Trời lạnh phải chú ý bảo vệ đầu gối, đi hai chiếc bao đầu gối này vào là không sợ đầu gối bị lạnh nữa.”
Mợ út sờ chiếc bao đầu gối, nói: “Hồi xưa, mợ chỉ từng trông thấy thứ này ở gia đình giàu có.”
Hồi còn nhỏ, mợ út từng đi làm thuê nên đã từng thấy bà cụ của gia đình giàu có đó dùng thứ này.
Bạch Minh Châu đưa chiếc mũ và cặp bao đầu gối còn lại cho Chu Lâm: “Nhân lúc trời chưa tối, anh mang chúng qua cho cậu út đi.”
Chu Lâm bèn chạy đi đưa mũ da thỏ và bao đầu gối cho cậu út của anh.
Cậu út Cố nói: “Cháu mua mấy thứ này cho cậu làm gì, cậu có lạnh đâu.”
“Cậu à, ai rồi cũng đến lúc có tuổi thôi, hồi xưa cậu không thấy lạnh nhưng không có nghĩa là hiện tại cậu vẫn chịu được lạnh. Đội cái mũ này giúp giữ ấm đầu và tai đấy ạ.” Chu Lâm đội mũ lên cho cậu út.
Cậu út Cố để yên cho anh đội nó cho mình rồi hỏi: “Thế cháu mua hết bao nhiêu tiền?”
“Không tốn đồng nào hết, vợ cháu thuộc chỗ da thỏ cháu mang về, sau đó nhờ chị hàng xóm may cho, cả cặp bao đầu gối này cũng vậy, chị ấy không lấy tiền nên tụi cháu cho chị ấy một ít da.” Chu Lâm nói.
Chu Lâm hướng dẫn cậu út cách dùng bao đầu gối rồi đi về.
Cố Quảng Hạ bùi ngùi cảm khái: “Sao con lại cảm thấy em họ còn giống con ruột của cha hơn con và Quảng Thu nhỉ.”
Cậu út Cố hút một hơi thuốc, liếc anh ấy một cái, nói: “Em họ con bảo là sau này nó cũng sẽ phụng dưỡng cha lúc về già đấy.”
“Thế sao được, đã có con và Quảng Thu rồi mà.” Cố Quảng Hạ vội vàng nói.
Vợ Quảng Hạ giả bộ loay hoay bận rộn ở bên ngoài nãy giờ, nghe vậy nói ngay: “Sao lại không được chứ? Dạo này mẹ qua đó trông con cho cậu ấy mà, mà mẹ chỉ là mợ của cậu ấy thôi đấy, ngay cả mẹ ruột cũng chưa chắc đã làm được vậy đâu. Mẹ em chưa bao giờ đi trông con cho chị dâu luôn. Sau này, hai người họ lo phụng dưỡng lại mẹ chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?”
“Em...”
“Thích cãi nhau thì về phòng mà cãi nhau.” Cậu út Cố không thích nghe vợ chồng họ cãi nhau bèn nói luôn.