Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:51:55
Lượt xem: 300
Thật sự là nếu có một ngàn đồng tiết kiệm thì cũng khá an tâm. Bởi vì nếu năm nay anh nỗ lực làm việc thì cũng có thể đạt được con số đó.
Phải biết rằng tiền lúc trước đi săn kiếm được cộng với tiền kiếm thêm từ tối hôm qua thì anh lập tức có thể tiết kiệm được hai trăm đồng rồi.
Chỗ này còn chưa tính đến số tiền dự phòng để mua bán đồ dùng trong nhà.
Bạch Minh Châu không hề biết anh chồng thô lỗ của mình có tư tưởng lớn như vậy. Hiện tại mới là năm bảy mươi ba, mà anh đã bắt đầu nảy sinh ra ý tưởng một hộ gia đình có một ngàn đồng tiền tiết kiệm.
Cô gom hết những thứ anh mang về.
Đường trắng, đường đỏ và đường phèn, sữa bột, kẹo sữa với sữa mạch nha đều cho vào ngăn tủ ở phòng phía đông.
Còn hộp táo quốc doanh kia, Bạch Minh Châu cũng cất vào tủ. Đồ như vậy không thích hợp để ở phòng phía tây.
Nhưng mà chỗ gạo trắng đó thì thật sự cũng không có gì vấn đề, trực tiếp để cả túi lên trên tủ ở phòng phía tây là được.
Ngoài ra, chỗ trứng gà lập tức được cất ở phòng phía tây, để trong ổ trứng rừng. Hiện tại trứng gà rừng đã đầy, còn thừa hơn nửa rổ.
Thứ duy nhất cần phải động tay xử lý chính là miếng thịt heo này.
Để Chu Lâm đi ngủ ở phòng phía tây, Bạch Minh Châu tự mình làm việc, tự mình cầm dao.
Sau khi tách thịt với xương sườn ra, cô lập tức lấy những gia vị mà cô đã đập khi có thời gian có rảnh ra dùng.
Có muối, tiêu, hoa tiêu, ớt cay, và còn cả gừng.
Mấy thứ này sau khi xào và giã nhuyễn chúng ra, cô đã cất chúng đi. Hôm nay không phải chính là lúc cô dùng đến chúng hay sao?
Cô dùng rượu trắng với nước tương để nấu nước canh, rồi cho chỗ gia vị đó vào nước canh khuấy đều lên. Sau đó cô dùng nước này để ướp miếng sườn.
Sau khi cho các nguyên liệu đó để tạo hương thơm, thì cũng không còn bận rộn nữa. Sau khi ướp khoảng hai ngày thì có thể treo ở sân sau để hong khô tự nhiên là được.
Còn thừa lại bảy tám cân thịt ba chỉ, Bạch Minh Châu cũng không biết tính làm như thế nào.
Bởi vì trong nhà còn có hai tên nhóc con, bọn chúng cũng không thích ăn chay, cực kỳ thích ăn thịt.
Điểm này bọn chúng tuyệt đối giống Chu Lâm. Lúc ăn thịt, đôi chân nhỏ của hai anh em sẽ đung đưa, tỏ vẻ tâm trạng của bọn chúng rất tốt, ăn rất ngon, rất thỏa mãn.
Cho nên không cần tốn nhiều công sức, chỉ cần trực tiếp băm ra và nấu cháo thịt cho bọn chúng ăn là được.
Hai anh em ngủ mãi đến hơn 8 giờ mới tỉnh. Sau khi Bạch Minh Châu mặc quần áo cho bọn chúng xong thì bắt đầu cho chúng ăn, ăn bánh bao với canh tôm khô rong biển.
Bữa sáng hôm nay ăn bánh bao cũng rất ngon miệng. Hai anh em ăn cũng rất vui vẻ.
Cùng ăn với bọn họ còn có cả Sư Tử nhỏ. Nó nằm ở dưới giường đất ăn món cháo cũng rất thơm ngon của nó.
Còn việc cho Sư Tử nhỏ ăn bánh bao trắng thì với hoàn cảnh chung và điều kiện gia đình hiện tại, điều đó là không có khả năng.
Trận tuyết năm bảy mươi ba này đến khá là muộn. Nhưng mà không đến thì không đến, khi đến thì lập tức rơi liên tục năm ngày không ngừng.
Năm ngày qua, toàn bộ đại đội Ngưu Mông đều được phủ một lớp màu trắng rất dày.
Không phải đi ra ngoài và cũng không phải đi làm việc, Chu Lâm ở nhà với bọn trẻ con suốt năm ngày này.
Đâu Đâu và Đô Đô đều cực kỳ thích bám dính lấy anh.
Đối với Bạch Minh Châu mà nói, đó thật sự là cứu khổ cứu nạn.
Bởi vì có Chu Lâm ở nhà, nên cô mới rảnh tay và có thời gian viết bản thảo.
Tuyết rơi mấy ngày nay và cô cũng viết được một vài bản thảo ngắn.
Cho nên hôm nay lúc Cố Quảng Thu đến đây tìm Chu Lâm sang nhà anh ấy tụ tập một chút, và Đâu Đâu với Đô Đô cùng vừa mới ngủ, thì Bạch Minh Châu lập tức hào phóng để anh đi thả lỏng một chút.
Ở bên nhà chú Trương, nhóm người Lý Phong Thu, Trương Đại Căn, Lý Đại Hà và Lý Đại Hải còn cả Đào Ngõa Phiến cũng cùng đến.
Chu Lâm vừa nghe thấy Lý Thái Sơn vẫn chưa đến thì lập tức đi gọi Lý Thái Sơn cùng nhau đến.
Nhóm đàn ông bọn họ ngồi ở trong nhà chú Trương nói chuyện về việc thu hoạch của đại đội mình và đại đội khác.
Trò chuyện một lúc, Chu Lâm vừa cắn hạt dưa vừa nói: “Nhưng mà, đại đội chúng ta cũng đã giao lợn rồi, còn hai con lợn còn lại thì lúc nào mới có thể chia thịt đây?”
Lý Thái Sơn, Trương Đại Căn, Đào Ngõa Phiến cũng muốn biết vấn đề này.
Cả một nhóm người đều nhón chân chờ đợi!
Lý Đại Hải lập tức nói vể việc thịt lợn và chia thịt trong năm nay.
Năm ngoái, trong đội có mang về nuôi năm con lợn con. Bởi vì có đủ thức ăn, và có người tận tình chăm sóc nên sau một năm vất vả, cả năm con lợn con đều lớn nhanh thành những con lợn béo khoảng chừng sáu mươi lăm cân.
Nhưng lợn thời buổi này không thể so sánh với lợn đời sau được, chỉ riêng giống lợn cũng đã có sự khác biệt rất lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-122.html.]
Hiện tại mọi người đều nuôi loại lợn đen bản địa, không phải loại lợn trắng to lớn sau này chỉ nuôi một chút là có thể nặng đến hơn trăm cân.
Hiện tại thời gian đội sản xuất nuôi loại lợn đen bản địa này cũng khá dài. Chỉ là nuôi loại lợn đen bản địa này cũng có ưu điểm chính là da của chúng dày, thịt thô, khả năng kháng bệnh tương đối tốt. Ngay cả khi không được cho ăn tử tế thì chúng cũng không dễ bị mắc bệnh.
Lương thực mà trong đội cho mấy con lợn đen bản địa này ăn chính là bột cám còn xót lại sau khi xay bột mì, và khoai lang. Ngày thường còn có cả dây khoai lang với các loại cỏ cho lợn khác. Mấy thứ này được nấu trong một cái nồi sắt lớn thành dạng cháo hỗn hợp nhuyễn. Đây là thức ăn cho lợn đen bản địa.
Hơn nữa khoảng gần một tháng nay, bởi vì sắp giao lợn nên trong đội cũng sẽ vỗ béo cho lợn.
Thế nào gọi là vỗ béo?
Chính là cho chúng ăn những thứ tốt hơn. Ví dụ như mỗi nhà đều sẽ ép dầu lạc và dầu đậu nành, lượng dầu ép ra sẽ để dùng cho cả năm sau!
Mà phần lớn ở nông thôn chỉ ăn hai loại dầu lạc và dầu đậu nành này. Không phải sau khi ép lạc với đậu nành thì sẽ có bã sao?
Chỗ bã đó có thể được dùng để lên men và sử dụng làm bánh bã lạc và bánh bã đậu nành dinh dưỡng rất tốt cho lợn ăn.
Cho nên sau một thời gian, mấy con lợn lớn lên rất nhanh. Ngày hôm qua chúng được cân lên, về cơ bản chúng đều đạt được trên sáu mươi lăm cân.
Nhưng mà nếu đem con lợn này đi thì chỉ có thể tính là lợn hạng ba.
Ở nơi khác thì không rõ lắm nhưng ở bên này của họ, tiêu chuẩn thống nhất chính là chỉ có lợn nặng từ chín mươi cân trở lên thì mới có thể được coi là lợn hạng nhất, khoảng bảy mươi lăm cân thì được coi là lợn hạng hai.
Lợn ở đại đội bọn họ chỉ nặng khoảng sáu mươi lăm cân thì chỉ có thể được tính là lợn hạng ba.
Nhưng lợn được nuôi ở đây chỉ cần nặng hơn năm mươi cân thì lập tức có thể bán cho nhà nước, với lợn vừa đạt tiêu chuẩn thì sẽ không có giá cao.
Bởi vì giá của các loại lợn cũng khác nhau. Ví dụ như lợn hạng nhất thì có giá là bảy hào một cân.
Mà lợn hạng hai, một cân chỉ có giá là sáu hào.
Lợn hạng ba của họ thì lại càng thấp, giá một cân là năm hào.
Nếu chưa đủ tiêu chuẩn g.i.ế.c mổ thì càng không cần phải nói, cùng lắm là bốn hào, mà người ở trạm thu mua còn chê nữa.
Tuy rằng mấy con lợn mà đại đội bọn họ nuôi đều chỉ là lợn hạng ba, nhưng mà ông đội trưởng cũng rất hài lòng. Bởi vì trong một năm mà có thể nuôi năm con lợn đạt đến trọng lượng này cũng là một chuyện không dễ dàng gì rồi.
Đương nhiên nếu càng nuôi thì chắc chắn sẽ càng nặng hơn, nhưng mà điều đó thật sự không cần thiết.
Bởi vì năm mới sắp đến, mọi người đều đang chờ để chia thịt ăn.
Ngày hôm qua, ông đội trưởng đã bảo nhóm Lý Đại Hải đưa ba con lợn đến trạm thu mua.
Tiền bán ba con lợn cũng được thanh toán trực tiếp. Sau đó kế toán cũng ghi rõ ràng từng cái một vào trong sổ sách.
Hơn nữa, hiện tại tình hình cũng đã chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Trước kia cho dù có giao lợn lên thì trạm thu mua cũng chưa chắc có thể thanh toán tiền trực tiếp cho đội sản xuất.
Ba con lợn bán cho trạm thu mua của nhà nước, còn lại hai con lợn thì tất nhiên sẽ chia cho các đội viên.
Hơn nữa thời gian chia thịt cũng đã được ấn định. Nó được ấn định vào ngày hai mươi tư tháng này, cũng có nghĩa là còn gần nửa tháng nữa.
Thời gian này, ông đội trưởng cũng yêu cầu mọi người tiếp tục nuôi cho tốt. Cố gắng nuôi bọn chúng béo hơn một chút thì đến lúc đó mọi người đều có thêm chút thịt.
Nhóm đàn ông tụ tập nói chuyện phiếm ở nhà chú Trương, cánh phụ nữ thì lập tức đến tìm Bạch Minh Châu.
Họ biết rằng cô còn bận chăm hai đứa nhỏ, không ra ngoài được, nên họ lập tức đến đây.
Chị Đại Sơn, chị Lý, Kim Tiểu Linh, và vợ Ngõa Phiến cũng đến đây.
Bởi vì bụng lớn nên Trương Hiểu Mai không đến. Ngày dự sinh của cô ấy cũng chính là mấy ngày sắp tới.
Trời lạnh và có tuyết nên tốt hơn vẫn nên ở trong nhà cho an toàn.
Chị Đại Sơn với chị Lý thường xuyên đến hơn. Bạch Minh Châu rót nước, mỉm cười nói với Kim Tiểu Linh và vợ Ngõa Phiến: “Hai người chính là những vị khách ít đến. Tôi pha cho hai người một ly nước đường, hai chị ấy cũng không có đâu.”
Chị Đại Sơn và chị Lý đều cười.
Vợ Ngõa Phiến nói: “Cô với các chị ấy đã thân quen rồi, còn tôi với Tiểu Linh vẫn còn mới lạ.”
“Cho hai người uống nước đường còn cảm thấy có lỗi.” Chị Lý vừa cười vừa mắng.
Chị Đại Sơn cũng cười: “Đúng vậy. Chúng tôi cũng muốn uống nước đường đấy.”
Kim Tiểu Linh cười nói: “Hai người nhìn trong bát đi.”
Chị Lý với chị Đại Sơn lập tức nhìn thấy trong bát mà Bạch Minh Châu đang bưng đến cho họ cũng có đường.
Chị Đại Sơn nói với Bạch Minh Châu: “Cô có nhiều đường đến nỗi không có chỗ để để ư?”
“Đúng vậy.” Chị Lý cũng nói.
“Là nhiều đến mức không chỗ để nên mọi người ăn giúp tôi một chút.” Bạch Minh Châu lại cười và lấy điểm tâm ra. Có táo đỏ mẹ Thái Sơn cho, có bánh hồng mà chị Lý tặng cô, còn có cả đậu phộng muối và đậu nành chiên mỡ mà cô làm cho Chu Lâm chiêu đãi khách nữa.
Trong nhà thường xuyên có người đến chơi. Ví dụ như Lý Thái Sơn thường xuyên đến, chú Trương cũng thỉnh thoảng đến đây, và cả Cố Quảng Thu với Lý Phong Thu cũng thường xuyên đến.