Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-08-06 17:42:49
Lượt xem: 313

Sau khi mưa thu ngừng, thời tiết lạnh nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đêm tối thậm chí nhiệt độ còn xuống dưới không độ. Sáng dậy đều có thể nhìn thấy băng vỡ từ đêm qua bám đầy ở góc tường.

Nhưng cũng vào những ngày như thế, Chu Lâm cưỡi trên chiếc Đại Kim Lộc, đi đón mợ út của mình.

“Mợ út, Đại Kim Lộc của cháu cũng được đấy chứ?” Chu Lâm vừa chở mợ út về nhà vừa hỏi.

“Cháu cũng thật có bản lĩnh!” Mợ út liền cho anh một lời khen, nhéo vào đùi anh một cái.

Chu Lâm kêu lên một tiếng: “Chắc chắn là đã bầm rồi, nhất định là đã bầm rồi!”

Mợ út không dùng nhiều lực, cười mắng một tiếng: “Nói cháu đừng mua, cháu lại không nghe!”

“Không phải là đang cần dùng đến à? Mợ xem, bây giờ cháu đến đón mợ, đi đi lại lại như gió, rất nhẹ nhàng phải không?” Chu Lâm cười nói.

Mợ út cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi: “Lần này phải lên núi mấy ngày?”

“Nhanh thì chắc cũng phải ba bốn ngày.” Chu Lâm đáp.

Vì vậy, anh thực sự phải nhờ mợ út của mình đến trông chừng, nếu không thì chỉ có vợ và con trai của anh ở nhà, anh thật sự không yên tâm.

"Vậy các cháu cũng phải cẩn thận nhé, tuy bên kia núi của thôn chúng ta không xuất hiện động vật hoang dã lớn nhưng những con lợn rừng cũng nguy hiểm đấy."

"Vâng, cháu biết rồi, mợ út cứ yên tâm." Chu Lâm gật đầu.

Sáng hôm sau, anh cùng với Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu, cũng như Lý Đại Sơn và những người khác đã lên núi.

Lần này vào núi, mãi đến nửa đêm ngày thứ tư, họ mới về nhà.

Người dân trong thôn đoán rằng chắc chắn họ đã bắt được thú lớn để bán!

Hỏi Lý Đại Sơn, Lý Đại Sơn nói rằng họ đi vào sâu trong núi, vì vậy mới về muộn nhưng họ không bắt được gì cả.

Đi nhiều ngày như vậy mà chẳng bắt được gì? Ai mà tin chứ?

Vì vậy, có người khác lại đến hỏi Lý Phong Thu, Lý Phong Thu cũng lắc đầu biểu thị rằng vận may không tốt.

Không cần hỏi Cố Quảng Thu, càng không cần hỏi Chu Lâm.

Lựa chọn duy nhất chỉ có thể là Lý Thái Sơn.

Sáng hôm sau Vương Nhị Anh đã chạy đến hỏi Lý Thái Sơn, khi đó Lý Thái Sơn vẫn còn đang ngủ trong chăn, anh ta rất bực bội.

"Không bắt được gì, chỉ là đi xa một chút, đường rừng sau mưa cũng không dễ đi nên mới trở về hơi muộn. Hơn nữa, giờ cậu chạy đến hỏi làm gì, tôi cũng đã nói với cậu rồi mà, còn hỏi cậu có đi không nhưng cậu bảo không đi!" Lý Thái Sơn lườm anh ta.

Anh ta quá hiểu Vương Nhị Anh, lần trước lên núi không bắt được gì, anh ta đã không tin tưởng anh Lâm nữa.

Vì vậy, anh ta đã nói với Vương Nhị Anh rằng họ sẽ cùng nhau lên núi để thử vận may.

Quả nhiên, vừa nghe nói có nhiều người và phải ở trong núi vài ngày, Vương Nhị Anh lập tức nói không đi.

Vì biết trước tính khí của Vương Nhị Anh, biết sau này nhất định anh ta sẽ đến phàn nàn nên Lý Thái Sơn đã chặn miệng anh ta trước.

Vương Nhị Anh khựng lại: "Các người thật sự không bắt được thú lớn à?"

"Đã nói là không rồi, chỉ là chạy hơi xa nên về trễ thôi."

"Thái Sơn, thế mà tôi lại coi cậu là anh em đó..." Vương Nhị Anh vẫn không tin lắm.

"Nếu tôi không coi cậu là anh em, tôi còn gọi cậu đi cùng à? Cậu không đi, bây giờ lại nói tôi không rủ anh em? Cậu thế này là đang lãng phí tình nghĩa anh em của chúng ta à?" Lý Thái Sơn không hài lòng, hỏi.

Vương Nhị Anh không nói lại được, chỉ có thể rời đi.

Người đi rồi, Lý Thái Sơn bĩu môi, trùm chăn định tiếp tục ngủ.

Nhưng Kim Tiểu Linh mang một bát mì vào cho anh ta ăn, nói: "Dậy đi đánh răng rồi ăn chút gì đi. Tối qua chỉ ăn chút bánh mì, chắc là đói bụng lắm rồi."

Lý Thái Sơn ngửi thấy mùi mì thơm cũng thấy đói, vội vàng đánh răng rồi ăn mì.

"Anh kể cho em nghe đi, em nhất định không nói ra ngoài đâu." Kim Tiểu Linh khẽ nói.

Tối qua về nhà muộn, sau khi anh ta về đến nhà thì nhét một ít tiền cho mẹ chồng, về phòng lại nhét cho cô ấy một ít, cho cô ấy tới mười đồng, nhưng cũng cho mẹ anh ta mười đồng...

Chính là hai mươi đồng này đây.

Sau đó anh ta chẳng nói gì, ăn một cái bánh mì uống hai bát nước rồi nằm xuống ngủ nên cô ấy không biết anh ta mang về bao nhiêu tiền.

Lý Thái Sơn nhìn cô ấy và hỏi: "Em thật sự muốn nghe sao?"

Kim Tiểu Linh gật đầu lia lịa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-118.html.]

Lý Thái Sơn nói nhỏ: "Vậy em phải giữ bí mật, ngay cả mẹ, em cũng không được nói lại."

"Yên tâm, em sẽ không nói đâu." Kim Tiểu Linh gật đầu.

Lý Thái Sơn mới bắt đầu vừa ăn và vừa kể lại những trải nghiệm của họ trong vài ngày qua, ngay cả khi kể lại vào lúc này, anh ta vẫn còn phấn khích muốn chết.

Bởi vì lần này họ lên núi, lúc vào sâu trong núi họ đã gặp một đàn hươu sao!

Ở đây luôn có hươu sao nhưng cực kỳ hiếm thấy, thỉnh thoảng mới gặp được một hoặc hai con, gặp cả đàn thì thật sự không nhiều.

Dựa vào bẫy do anh Lâm giăng, họ đã bắt được bảy con hươu sao.

Hai con hươu sao con, ba con hươu sao già, còn có hai con hươu sao trưởng thành. Nhưng anh Lâm tốt bụng nên đã thả hai con hươu sao con ra, còn lại năm con thì họ không khách sáo.

Một con hươu sao lớn như vậy có thể nặng hơn năm mươi cân, gần sáu mươi cân, họ đều bán toàn bộ.

Nếu là lúc bình thường, người mua sẽ ép giá rất thấp, một cân không quá hai hào, thậm chí có thể giá còn thấp hơn.

Nhưng lần này là anh Lâm đích thân ra mặt thương lượng với người mua nên một cân thịt đã bán được bốn hào, giá trực tiếp tăng lên gấp đôi!

Đúng vậy, anh Lâm của anh ta giỏi như vậy, lòng kính trọng của anh ta như dòng sông cuộn trào không ngừng!

Vì giá mà anh Lâm đàm phán cao, năm con hươu sao rừng được bán với giá tổng cộng một trăm hai mươi đồng.

Chia đều cho năm người, mỗi người sẽ được nhận hai mươi bốn đồng.

Nhưng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu chỉ nhận hai mươi đồng, còn lại bốn đồng thì đưa cho Chu Lâm. Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn cũng theo đó mà chia cho Chu Lâm bốn đồng.

Vì vậy, mỗi người họ nhận được hai mươi đồng, còn Chu Lâm thì nhận được gấp đôi, là bốn mươi đồng.

Tuy nhiên, Lý Phong Thu và Lý Đại Sơn đều không có ý kiến gì. Sao họ có thể có ý kiến được chứ? Những con hươu sao rừng đó đều là do Chu Lâm bày mưu bắt được, chỉ có hai người họ vụng về, suýt nữa thì làm hỏng việc.

Chu Lâm không nói gì nhưng lúc đó Lý Thái Sơn đã mắng người.

Sau đó, giá cao bốn hào cũng là do Chu Lâm tự mình đi thương lượng. Có thể nói, họ chỉ tốn sức khiêng hàng, còn được hai mươi đồng thì có gì mà không hài lòng?

Nếu theo Lý Thái Sơn, hai mươi đồng đó họ cầm cũng đã hời rồi!

“Tiểu Linh, mẹ đã nấu xong thức ăn cho lợn rồi, con mang qua cho chúng ăn đi.” Mẹ Thái Sơn ở ngoài gọi.

Kim Tiểu Linh đáp lại.

“Vợ, chuyện này không được kể cho ai biết, nhớ chưa? Kể cả mẹ cũng vậy.” Lý Thái Sơn mới nói.

Kim Tiểu Linh gật đầu, đáp: “Em nghe lời anh, anh không cho em kể thì em gặp ai cũng lắc đầu, nói anh không cho em biết gì hết.”

Lý Thái Sơn mới hài lòng.

Con dâu ra ngoài nhận việc cho lợn con ăn, đương nhiên mẹ Thái Sơn cũng vào hỏi con trai.

Nhưng Lý Thái Sơn không nói với mẹ mình. Mặc dù anh ta biết mẹ anh ta cũng kín miệng nhưng chuyện này chỉ nên biết với người bên gối là đủ rồi, nhiều người biết thì cũng không có ích gì.

"Thằng nhóc này, vừa rồi không phải con trốn trong nhà nói với vợ con à? Sao lại giấu mẹ?" Mẹ Thái Sơn véo anh ta một cái.

"Không có, Tiểu Linh hỏi con nhưng con cũng không nói. Mẹ, đừng hỏi nữa, mẹ chỉ cần cầm tiền là được." Lý Thái Sơn nói rồi đắp chăn lại, anh ta muốn tiếp tục ngủ.

Những ngày này ở trên núi khiến anh ta mệt c.h.ế.t đi được, uống nước ở trên núi, ăn lương khô, đêm ngủ trong hang động. May mà đi theo anh Lâm có thịt ăn, vất vả cũng đáng.

Mẹ Thái Sơn đi ra ngoài hỏi con dâu, Kim Tiểu Linh nói: "Con cũng hỏi anh ấy rồi nhưng anh ấy nói đàn bà con gái đừng nên hỏi nhiều, nên con cũng không dám hỏi nữa."

Mẹ Thái Sơn lại mắng: "Thằng nhóc này thật sự kín miệng như vậy à, nó đưa cho con cất bao nhiêu tiền riêng vậy?"

Lúc này, Kim Tiểu Linh có chút bối rối: "Mẹ ơi..."

Mẹ Thái Sơn cười, bảo: "Mẹ còn không hiểu cái thằng nhóc Thái Sơn này sao, lần trước chắc chắn cũng đưa cho con cất rồi. Nhưng mẹ cũng không quản các con, mẹ giữ phần lớn, phần nhỏ các con tự lấy." Cũng là để các con trưởng thành, không thể tay không mà lập nghiệp nên bà ấy mới nhắm mắt làm ngơ chuyện này.

Kim Tiểu Linh nghe vậy rất cảm động, cô ấy cảm thấy mẹ chồng cô ấy thật tốt. Sau khi lấy chồng, cô ấy thật sự không có chỗ nào phải khó xử, hơn nữa chồng cô ấy cũng là người có năng lực, cô ấy quả thật đã lấy được người tốt.

Mẹ Thái Sơn xoay người đi ngâm đậu: "Đợi đậu ngâm xong, chúng ta làm đậu phụ. Đến lúc đó con mang một ít qua cho vợ Chu Lâm đi."

"Vâng ạ." Kim Tiểu Linh gật đầu.

"Có thời gian cũng qua đó ngồi chơi." Mẹ Thái Sơn lại nói.

Kim Tiểu Linh có hơi khó xử, chồng cô ấy cũng nói với cô ấy rồi. Thực ra bản thân cô ấy cũng muốn qua đó làm thân với Bạch Minh Châu, vì chồng của hai người họ có quan hệ rất tốt nhưng cô ấy lại không biết nói chuyện với Bạch Minh Châu thế nào.

Nữ thanh niên trí thức có văn hóa, lại xinh đẹp như vậy, nhà cửa cũng dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Cô ấy qua đó ngồi thì hơi mất tự nhiên, cũng không biết nói gì.

"Mẹ, nếu mẹ qua đó thì con sẽ đi cùng mẹ." Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói.

Loading...