Thật , cà rốt nên cho cùng, nhưng Diệp Gia ưa mùi cà rốt sống, luôn cảm thấy khó nuốt. Tuy nhiên, nếu cà rốt thì món ăn như thiếu mất thứ gì đó, nên nàng cố ý cho xào , cho chúng mềm nát một chút. Nàng chỉ theo cách đơn giản, cốt yếu là để gia đình dùng bữa, dĩ nhiên cần cầu kỳ quá mức. mà thứ cũng khó nấu, thêm nước là thể ninh một nồi lớn.
Hương thơm nồng nàn đến mức khiến ngây ngất, quyến rũ đến độ như đoạt hồn phách. Dù cách cả một sân, nhưng hàng xóm vẫn chẳng nén lòng mà tìm đến dò hỏi Diệp Gia đang nấu món gì thơm ngon đến . Diệp Gia chỉ đáp qua loa vài lời cho xong chuyện. Nhụy Tả Nhi vì thèm đến nỗi quên cả việc đuổi theo đàn dê con, đôi mắt nhỏ ngừng dán chặt bếp lò đặt bên cạnh cửa phòng bếp, cái mũi nhỏ khẽ khịt, nước bọt tự chủ mà tứa nơi khóe miệng.
"Đợi một chút." Diệp Gia véo nhẹ khuôn mặt mềm mại, non nớt của tiểu nha đầu: "Lát nữa, sẽ dành cho Nhụy Tả Nhi của chúng một bát tiên."
Nhụy Tả Nhi hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy đùi Diệp Gia ngừng gọi "thẩm nương hảo!"
Không thể , phương Nam vẫn chuộng việc ăn cơm. Khi mùi thơm của hạt gạo chín tới lan tỏa, cũng khiến lòng Diệp Gia xao động. Nấu xong nàng tắt bếp, kiên nhẫn đợi thêm một nén nhang mới chịu mở vung. Vừa mở nắp nồi, Dư thị cùng Nhụy Tả Nhi đều thò đầu sang ngó nghiêng. Nhụy Tả Nhi dùng đôi bàn tay ngắn ngủi nắm lấy mép bếp, kiễng chân bên trong. Diệp Gia dùng xẻng đảo đều, xới phần thịt dê bên lên, xới, hương thơm lan tỏa khắp chốn.
Món cơm thịt dê tuy bề ngoài quá bắt mắt, nhưng hương vị tuyệt hảo khôn cùng. Dư thị nếm thử cũng cảm thấy ngay cả nhà cũng thể mở quán bán cơm .
"Đừng nghĩ đến việc đó." Diệp Gia chỉ ăn một bát rưỡi thể ăn thêm nữa, nàng chống tay dậy, chậm rãi bước mấy bước: "Thứ quá đỗi tốn công, dân chúng trấn hẳn khó mà mua nổi. Đồ ngon thì gia đình chúng ăn một chút là đủ , buôn bán thì thể."
Dư thị cũng chỉ thế thôi, nếu thì chỉ riêng việc thái củ khoai thôi cũng đủ cho bọn họ ăn no bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-89.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia suy nghĩ một lát múc một chén lớn cơm thịt dê, đem biếu vị lão thái thái sống sát vách. Mặc dù đồ ăn là do nhà , nhưng nơi đây là vùng nông thôn xa xôi, chút thức ăn ngon thì nên biếu tặng hàng xóm một phần. Sau lỡ chuyện gì cũng tương trợ. Để tránh giống như nàng khi mới đến đây, Chu gia gặp biến cố, một Dư thị chỉ rơi lệ sụt sùi, một ai nguyện ý đưa tay tương trợ.
Vị lão thái thái sát vách từ dạo Diệp Gia mượn rượu đó cũng bắt đầu qua thiết. Bà bánh củ cải bánh rau hẹ, thỉnh thoảng Chu gia món gì ngon cũng sẽ đưa qua cho bà một bát. Lão thái thái cũng giữ tình giữ nghĩa, con trai con dâu trong nhà món gì cũng sẽ đưa chút cho Chu gia.
Cứ qua như ba tháng, bây giờ quan hệ cũng thiết hơn nhiều. Thấy Diệp Gia bưng qua một bát đồ ăn, khóe miệng bà nở nụ tươi roi rói.
mà cũng thật khéo , khi Diệp Gia qua đưa đồ ăn gặp con trai của lão thái thái cũng mặt ở đó. Con trai của lão thái thái là một hán tử điển hình của vùng Tây Bắc, vóc cao lớn, cường tráng, dung mạo khôi ngô bất phàm. Chẳng rõ công việc gì, nhưng khí chất toát vô cùng mạnh mẽ, phần hung hãn. Nhi tử hiếm khi về nhà một chuyến, lão thái thái trong lòng hân hoan, nhịn mà kể lể thêm vài lời cùng Diệp Gia.
Hóa , nhi tử của lão thái thái việc cho một thương đội, bình thường chuyên áp tải hàng hóa cho , chạy tuyến đường phía Tây , vô cùng lợi hại.
Người cho thương đội, còn là tiêu sư con đường phía Tây , trong lòng Diệp Gia tức thì dấy lên nhiều suy tính. Vừa lúc đại hán nọ tiếng ngoài phòng liền bước ngó thử, thấy khách ghé thăm thì cất tiếng chào hỏi. Diệp Gia dường như thuận miệng hỏi đại hán công cho thương đội nào, gánh vác chuyến tiêu gì.
Lão thái họ Vương, là cùng dòng tộc với thôn trưởng Vương gia thôn. Nhắc đến Vương gia ở trong thôn, quả là một thế gia vọng tộc, trong hơn hai trăm hộ dân đến phân nửa mang họ Vương, quan hệ thích, cùng một chi đến năm đời.