Diệp Gia nhận thấy, dạo mẫu ở nhà, làn da dần trở nên trắng nõn, sắc mặt cũng còn vàng vọt như nến nữa. Nàng chỉ một tấm vải sắc màu trang nhã, : "Miếng vải hợp với mẫu , dùng để may một chiếc áo khoác là vặn nhất."
Dư thị đến nỗi ánh mắt rạng rỡ. Nữ nhân nào mà chẳng yêu thích dung nhan xinh ? Dù tuổi, Dư thị cũng vẫn ngoại lệ. Bà nỡ buông tay tấm vải ý, cầm lấy tấm vải màu sáng mà Diệp Gia mua cho Nhuy Tả Nhi. Vuốt ve mấy lượt liền tấm vải mềm mại, đỗi phù hợp cho trẻ nhỏ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong lòng vui vẻ khôn xiết, bà kìm mà ngước mắt Chu Cảnh Sâm. Ý tứ rõ ràng là mở rộng tầm mắt, xem vị tức phụ cưới về chu đáo nhường nào. Nào ngờ, ngẩng đầu lên, bà liền thấy ánh mắt của nhi tử đang chăm chú dán Diệp Gia. Tuy vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, song ánh nặng nề khó tả. Dường như phát giác sự dò xét của mẫu , vội vàng ngẩng đầu, chớp mắt liền thu bộ thần sắc.
Dư thị cau mày, trong chốc lát, quả thực bà thể lý giải nhi tử đang suy tính điều gì trong lòng.
Diệp Gia hề đến vẻ mặt giằng co của hai con lúc . Nàng cũng chọn cho một tấm vải tồi, định dùng để may hai chiếc áo mùa hạ. Chỉ điều, nàng thêu thùa may vá thì chẳng khả năng, nhưng khâu cúc áo khá thành thạo.
"Chuyện khó, ở nhà rảnh rỗi việc gì, đúng lúc thể ." Dư thị vốn là công dung ngôn hạnh vẹn , trong đó tài may vá là xuất sắc nhất. Nếu tài , thì sống ở chốn lâu như , e rằng sớm c.h.ế.t đói. Bà cuộn vải vóc : "Lát nữa sẽ đo cho các con, may xong xem thử."
Diệp Gia vốn định tìm may vá, song thấy Dư thị lòng, liền để mặc bà : "Không cần vội vàng, y phục trong nhà, rảnh rỗi cũng ."
Dư thị híp cả mắt, gật đầu đồng tình.
Vui vẻ một lát, Diệp Gia lôi hai chú dê con từ trong giỏ . Hai chú dê con chạy tung tăng trong sân, khiến Nhuy Tả Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, ve vẩy cánh tay nhỏ bé mà chạy đuổi theo . Vốn dĩ Dư thị còn đang thắc mắc trong chiếc giỏ rốt cuộc vật gì mà nặng đến thế, nào ngờ là hai chú dê con: "Đây là ? Nhà chúng định nuôi dê ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-87.html.]
" ." Diệp Gia nhếch miệng : "Nhà chúng ruộng đất, nuôi thêm vài con dê, năm nay cũng coi như thêm chút tài sản ."
Lời nàng thốt tuy vẻ tùy tiện, nhưng chẳng hiểu vì khiến đôi mắt Dư thị chợt đỏ hoe.
Bà hít mũi, liên tục gật đầu: "Phải đó, nuôi dê. Ta cũng mấy con gà, ăn tết cũng coi như của ăn của để ."
Diệp Gia tuy thấu hiểu nỗi kích động trong lòng bà, song đại khái cũng thể cảm thông. Nàng đặt đồ xuống mang theo thức ăn bếp. Nhuy Tả Nhi đuổi theo hai chú dê con, chạy một vòng một vòng quanh sân, tiếng khúc khích vang vọng khắp nhà. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm vẫn dõi theo bóng dáng Nhuy Tả Nhi, kịp động đậy Dư thị vỗ một cái. Dư thị tiếc rèn sắt thành thép, trách mắng: "Cảm thấy Nhuy Tả Nhi đáng yêu, con tự sinh lấy một đứa?!"
Bà thầm băn khoăn, hai ngày nay cổ Diệp Gia sạch sẽ tinh tươm, hề một chút dấu vết ái ân nào: "Cũng ở chung một phòng , con cưới vợ đàng hoàng. Doãn An, con cho mẫu , rốt cuộc là con gì?"
Chu Cảnh Sâm vốn dĩ cảm thấy nữ nhi đáng yêu, dễ khiến yêu mến, nào ngờ rước lấy chuyện .
"Nương, bây giờ tình hình trong nhà như thế , nhi tử tâm trạng đó?" Chu Cảnh Sâm thu hồi ánh mắt, lúc nhàn nhạt thở dài, : "Hơn nữa, chẳng lẽ tương lai chúng thật sự bám rễ ở nơi mãi ? Sớm muộn gì cũng trở về Yên Kinh, nhất là đừng lỡ duyên của tức phụ."
"Làm lỡ gia nương là ý gì?" Dư thị liền tỏ vẻ vui: "Gia nương bước chân Chu gia là do đích cầu hôn, là dâu hiền cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất phu nhân của Chu gia ."