Một phần khác là vì màu sắc son phấn cũng , quá đỏ. Phấn sáp thì quá trắng, bôi ở cổ tay bám , trông trắng bệch giả tạo.
Diệp Gia nhớ rằng loại phấn mà phụ nữ thời xưa sử dụng thường chứa chì. Nàng liệu phấn trắng hạ đẳng hư hại dung nhan chăng, nên dám tùy tiện dùng. Song, chuyến gợi cho Diệp Gia một linh cảm, nếu thể loại son dưỡng môi màu sắc mắt, ắt hẳn lợi nhuận sẽ vô cùng lớn.
Diệp Gia vốn thông thạo phương pháp son phấn thời xưa, bởi đây từng là một sở thích lúc còn thanh xuân. Thuở còn cắp sách đến trường, ai chẳng cho một vài mối bận tâm riêng? Nàng cũng ngoại lệ, miệt mài với chúng mãi thôi. Chỉ điều, tính cách của nàng vốn chăm chỉ, khi bắt tay việc gì cũng tìm hiểu rõ ràng tường tận về vật liệu. Nào ngờ bất ngờ xuyên qua chốn quỷ quái . Vì sinh tồn, giờ đây nàng hận thể moi hết tất cả những thứ mày mò khi rảnh rỗi trong quá khứ, biến chúng thành tiền tài.
Tiền tài kiếm từng đồng, đường từng bước. Mặc dù trong đầu Diệp Gia vô vàn kế sách kiếm tiền, nhưng khi thực hiện cũng mở một sạp hàng , mới thể tiền vốn mà ăn. Yên lặng thở một , Diệp Gia cũng khắc ghi chuyện trong lòng.
Diệp Gia nhanh chóng lấy bình tĩnh, dẫn Chu Cảnh Sâm tiến về khuê phòng.
Chu Cảnh Sâm để mặc nàng kéo cánh tay . Suốt đường , ôm con dê con, hề nửa lời oán thán. Phải , tính cách của quả thực hài lòng các nữ tử. Ít nhất thì Diệp Gia vui lòng dẫn dạo, một giúp việc cam tâm tình nguyện, chẳng chút oán thán hối tiếc.
Trước khi , Chu Cảnh Sâm đầu liếc cửa hàng son phấn. Hắn cúi đầu xuống, ánh mắt trầm tĩnh đăm chiêu rơi đôi mày liễu nhíu chặt của Diệp Gia. Từ đến nay vốn kiệm lời, lúc cũng im lặng một tiếng động, theo sát Diệp Gia mà tiến khuê phòng.
Thấy nàng cầm vài miếng vải đưa lên mặt , nàng một mua đến bốn năm miếng vải mà khỏi nhếch khóe môi.
Diệp Gia chợt lướt mắt , khỏi liếc xéo một cái: "Chàng câu 'Tú sắc khả xan' ?"
"Hửm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-86.html.]
Dừng một chút, Chu Cảnh Sâm hỏi: "Tú sắc khả xan? Là chỉ ư?"
Câu thật mới mẻ. Chu Cảnh Sâm từng vô lời ngợi ca, tán dương tuấn tú khôi ngô đếm hết, nhưng dùng từ thì đây quả là đầu tiên. Nam nhân cao lớn cúi đầu một chút, ngẩng đầu Diệp Gia, sắc mặt lập tức trở nên kỳ dị.
Diệp Gia dù bận rộn vẫn ung dung thong thả gật đầu: "Chàng ăn vận tươm tất một chút, qua mắt , tâm trạng của mỗi ngày đều sẽ vui vẻ hơn nhiều."
Chu Cảnh Sâm á khẩu. Hơn nửa ngày, dở dở : "... Cảm tạ lời khen của nàng chăng?"
"Không cần khách sáo."
Diệp Gia hào sảng phất tay ngăn , mang vài miếng vải lên xe kéo, vô cùng vui vẻ về nhà.
Tiền tài dễ kiếm thì cũng dễ tiêu xài. Dư thị sớm con dâu là tiêu xài hoang phí, nhưng nào ngờ sáng sớm nàng tiêu hết tiền kiếm , còn bù thêm hai lượng bạc. Năm miếng vải đều là chất liệu bền màu, trị giá ba lượng bạc, quả là một món hời. Dư thị lẩm bẩm trong , song cũng lời nào. Khi một phần dành cho , lập tức bà mặt mày hớn hở.
"Màu quá trẻ chăng?" Dư thị chỉ mảnh vải của .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nếu là thuở , Dư thị chắc chắn sẽ vui vẻ đến mức ngay cả đám hạ nhân trong vương phủ cũng chẳng thèm ngó tới thứ vải , nhưng nay thời thế đổi . Ba năm qua, bà từng thấy chất vải nào hơn: "Ta mặc sợ sẽ thành trò cho mất."
"Trò gì chứ?" Dư thị đang cầm miếng vải màu thu hương. Màu sắc đôi chút tựa màu xanh ô liu nhạt. Không tính là quá sặc sỡ, nhưng chắc chắn là sáng hơn nhiều so với những chiếc áo khoác thường ngày của các phụ nhân thôn dã.