Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc sống học nghề bếp hề khổ cực như Diệp Đệ tưởng. Tuy rằng khi rời nhà nàng chuẩn tinh thần để khác rèn giũa, nhưng cuối cùng ngờ nhà Dương gia cực kỳ phúc hậu. Sư phụ thật lòng thu nhận nàng đồ , truyền y bát cho nàng.
Hai con trai của Dương gia đều nhập ngũ, hiện đều là quan cao chức trọng. Bởi , tay nghề trong nhà chỉ thể thu nhận đồ . Diệp Đệ cảm thấy bản quá đỗi may mắn, bái sư liền Dương gia chỗ dựa vững chắc. Sư phụ xem nàng như con gái ruột của , dạy dỗ và chăm sóc nàng tận tình chu đáo. Diệp Đệ bỗng nhiên nhận rằng, chỉ cần rời khỏi Diệp gia, vận mệnh của nàng dường như khởi sắc, trở nên may mắn hơn.
Những tháng ngày học nghề tại Dương gia thấm đắng ngọt ngào, sư phụ là vô cùng phúc hậu, tận tâm truyền dạy cho nàng bao điều lẽ . Sau đến Luân Đài, cuộc sống tuy tiện nghi như ở Chu gia, cũng phần cô quạnh, nhưng hai vị trưởng Dương gia đỗi ôn hòa, dễ gần. Diệp Đệ vốn chẳng kẻ vong ân bạc nghĩa, luôn tâm niệm ân tình, nên cũng khéo léo vun đắp các mối quan hệ. Đương nhiên, trong Dương gia cũng kẻ coi thường xuất thấp hèn của nàng, song chẳng ai dám buông lời khó thẳng mặt nàng. Diệp Đệ hiểu rõ, thể đủ, cuộc sống như thì cần nhẫn nhịn ngơ, càng nên bận tâm điều tiếng.
Chỉ điều nàng tài nào ngờ tới rằng, vốn dĩ cho rằng sẽ mãi lẻ loi một , ngờ Liễu Nguyên cũng điều động đến Luân Đài.
Vị công tử quả là một kẻ ham ăn, dẫu điều đến Luân Đài nhưng vẫn quên những món ăn nàng tự tay chế biến. Diệp Đệ hiện tại tiền lương hàng tháng, tuy nhiều bằng tỷ tỷ Chu gia cho, nhưng nàng thật sự chẳng hề thiếu thốn. Dẫu , Diệp Đệ vẫn ấp ủ một mơ ước, mở một tửu lâu lớn phồn hoa như Ngọc Mãn Lâu, nên cũng chẳng xem nhẹ bất cứ con đường kiếm tiền nào. Bởi thế, khi Liễu Nguyên nhắc chuyện cũ, nàng nổi hứng nhận lời nấu ăn cho để kiếm thêm chút tiền bạc.
Quy củ ở Luân Đài nghiêm ngặt hơn nhiều so với trấn Đông Hương, nữ nhân tự do như . Dẫu chỉ là đưa đồ ăn đến cho Liễu Nguyên, nàng vẫn tránh khỏi khác đàm tiếu trêu ghẹo. Một vô tình, Diệp Đệ thấy kẻ gọi nàng là "Vợ nhỏ của Liễu gia”, suýt chút nữa đổ thức ăn ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-826.html.]
Nếu Liễu Nguyên kịp thời xuất hiện đuổi những kẻ , Diệp Đệ e là tìm kẽ đất chui xuống vì hổ.
“Chớ bận tâm.” Liễu Nguyên tiểu cô nương mặt đỏ bừng như trái gấc đang tức giận, trong đáy mắt chợt hiện lên tia sáng quỷ dị cùng nụ ẩn ý: “Bọn họ chỉ là nhàn rỗi sinh nông nổi, buông lời trêu ghẹo mà thôi. Ngũ chớ để tâm đến bọn họ.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Lúc , đôi mắt hoa đào trong suốt như nước của Liễu Nguyên tựa như ánh trăng vương vít, quấn lấy nàng. “Ai là ngũ của ngươi hả?” Diệp Đệ hổ tức giận, dám ngước , bèn hung hăng giẫm mạnh một cước lên chân : “Mau cầm lấy đồ!”
Để câu đó, nàng tức giận bỏ .
Liễu Nguyên chằm chằm theo bóng lưng đang bước xa dần của nàng, khẽ nhếch khóe miệng than dài một tiếng “chao ôi!”, lẩm bẩm càu nhàu rằng nàng là con sói mắt trắng, đối xử với ân nhân cứu mạng của như . Diệp Đệ tức đến mức mặt đỏ hơn nữa, thầm nghĩ: Có ai cầu xin cứu mạng chứ! là vô sỉ!
Không lâu khi giao đồ ăn cho Liễu Nguyên, bỗng nhiên biến mất dấu vết một cách khó hiểu. Mặc dù Diệp Đệ nhạy bén bằng Diệp Gia để rõ những điều họ đang . nàng cũng hiểu rằng, đối với binh lính nơi đây, việc chiến đấu và nhiệm vụ vốn là lẽ thường tình như cơm bữa.