Dẫu , nhân sinh lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ắt đôi khi gặp những phen trắc trở. Bởi Tỷ phu chính là quân nhân, nên chẳng mấy kẻ dám bén mảng đến sạp Tây Thi gây rối. Tuy nhiên, vẫn những kẻ trời cao đất rộng, dùng lời lẽ thô tục để kiếm chút bổng lộc. Đặc biệt là do chủ quán sạp Tây Thi dung mạo xinh , nên mấy tên du thủ du thực thường qua trêu ghẹo, hoặc nghĩ đủ cách để giở trò khinh bạc nàng.
Nếu chuyện xảy với một cô nương khác, hẳn sợ đến mất hồn vía, song Diệp Đệ chẳng hề e ngại. Con gái Diệp gia vốn ai nấy đều xinh , Diệp Đệ từ nhỏ quen với điều . Nàng thể chịu đựng tất thảy.
Mỗi khi sự việc như thế tái diễn, chỉ cần quá nghiêm trọng, Diệp Đệ cũng chẳng hé răng nửa lời với Diệp Gia. Một nọ, Liễu Nguyên ghé cửa hàng mua thức ăn thì vô tình bắt gặp cảnh tượng . Một gã đàn ông cao lớn, trông như hộ vệ của đoàn ngoại quốc, thấy Diệp Đệ dung nhan diễm lệ, liền toan vươn tay sàm sỡ đôi tay nhỏ nhắn của nàng trong lúc nàng đang tính tiền cho gã.
Gã chạm tay lên nàng, Diệp Đệ còn kịp phản ứng, hình gã hất văng mạnh xuống đất.
Liễu Nguyên trông vẻ nhã nhặn, song tay cực kỳ tàn độc. Gã đàn ông cao lớn đ.á.n.h đến mức kêu la t.h.ả.m thiết, co quắp mặt đất, van xin rằng gã dám nữa. Liễu Nguyên nhạt, đ.á.n.h gã đến bầm dập, đến nỗi đám đông ngoài cửa đều kinh hãi thất sắc.
Thấy gã mặc quân phục, dân chúng bàn tán về nhà Chu gia, đám cùng gã đàn ông cao lớn chẳng một ai dám trợ giúp.
"Mở to mắt cho rõ, đây là nơi nào!" Liễu Nguyên xổm xuống mặt gã đàn ông to lớn đang run rẩy, khẽ mỉm đám đông bên ngoài. Dáng vẻ gã hề hung tợn, song toát một luồng khí lạnh thấu xương, vô cùng đáng sợ: "Dám chọc ghẹo nữ nhân. Sau , nếu còn dám động chạm tới bất kỳ cô nương nào trong quán , e rằng sẽ chỉ là một trận đòn thế ."
Lời dứt, bên ngoài lập tức lặng phắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-822.html.]
Diệp Đệ quầy, khẽ rũ mi nam nhân mặt.
Kể từ đó, Liễu Nguyên thường xuyên ghé thăm sạp Tây Thi. Diệp Đệ chẳng hề chuyện với gã, song trong lòng vẫn mang chút hổ thẹn. Tính cách của Diệp Đệ vốn là như , nhận ân huệ của khác mà đáp trả, nàng sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu. Suy tính , nàng cũng nghĩ vài biện pháp để đền đáp. nàng vẫn là một cô nương xuất giá, báo đáp , nên mới bóng gió hỏi Diệp Gia vài bận.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chẳng rõ tỷ tỷ phát hiện điều gì chăng mà cứ đăm đăm nàng. Trái tim Diệp Đệ đập thình thịch, nàng cố gắng giữ cho bình thản mặc cho ánh mắt dò xét . Sau cùng, Diệp Gia khẽ mỉm , tiết lộ cho Diệp Đệ một bí mật: Liễu Nguyên quan quân là một kẻ háu ăn khét tiếng. Kể từ khi dùng bữa tại Chu gia, vẫn luôn đòi hỏi Chu Cảnh Sâm mang cơm nhà đến. Hắn than rằng thức ăn bên ngoài thật khó nuốt. Dù rõ vì cớ gì Liễu Nguyên kén cá chọn canh như , song lời lẽ của Diệp Gia gieo lòng nàng một gợi ý quan trọng.
Diệp Đệ trầm ngâm suy tư, cuối cùng quyết định tự tay vài món sở trường gửi tặng Liễu Nguyên như một món quà đáp lễ.
Tại Chu gia, Diệp Gia cũng chẳng hề ngăn cản nàng việc gì. Căn bếp do nàng tùy ý sử dụng. Diệp Đệ vốn nhiều tài năng xuất chúng, chỉ duy thiên phú nấu nướng là Diệp Gia hết lời khen ngợi. Nàng nghĩ một e rằng đủ, bởi giúp nàng tới hai bận, lẽ đáp gấp đôi. Vì lẽ đó, nàng quyết định dâng tặng Liễu Nguyên món ăn trứ danh nhất của .
Lần đầu tiên nàng gửi tặng là một buổi chiều muộn đầu thu. Hôm , tỷ tỷ nhờ nàng mang đồ ăn cho tỷ phu. Nàng mang theo hai hộp cơm lớn, rõ mục đích với lính gác doanh trại, chỉ đợi bên ngoài bìa rừng.
Huống hồ, Chu gia thường xuyên mang thức ăn cho Chu Cảnh Sâm, nên lính gác cũng quen mắt.