Diệp Ngũ ròng rã suốt nửa canh giờ mới dứt, đôi mắt sưng đỏ như quả hạch đào.
Sự tình kể cũng chẳng mấy phức tạp, chỉ thể , cái thời đại quả thực quá hà khắc với nữ nhân. Trước đây, khi Diệp Ngũ rời khỏi Luân Đài, nàng hạ quyết tâm gây dựng một cơ nghiệp riêng. Nàng mang theo chừng ba trăm lượng bạc. Một đường xuôi nam, định mở một quán ăn ở Giang Nam. Nào ngờ trời chiều lòng , nàng rời khỏi Luân Đài gặp kẻ lừa đảo, hành lý đeo lưng kẻ gian trộm mất.
May nhờ ngày xưa học từ Diệp Gia, ngoài việc bỏ ngân lượng trong bao quần áo, nàng còn cất giấu ngân phiếu khe áo.
Dù bạc vụn cướp, nàng vẫn tìm đường đến Huệ Châu. Nàng ở Đại Yến, nữ tử xuất giá khó lòng lập nghiệp, nên giả góa phụ phiêu bạt nơi đây, định tới nha môn lập nữ hộ khẩu. Nghĩ thì đấy, thế nhưng quan nha chốn nếu thấy lễ vật thì chẳng chịu việc. Để lập nữ hộ khẩu, nàng bỏ gần một nửa tiền tích cóp, cuối cùng cũng thành. Rồi xui xẻo em trai của phu nhân huyện lệnh tại địa phương để mắt đến.
Tên lão trọc dâm đãng liếc mắt coi trọng tiểu phụ nhân dung mạo tuyệt sắc . Lão liền ngầm phái dò la, nàng là quả phụ phương Bắc lưu lạc đến, chẳng phận thế lực hậu thuẫn gì. Thế là lão liền tay cường đoạt dân nữ.
Một nữ tử yếu đuối như Diệp Ngũ dù tránh cũng thể thoát khỏi. Ngay cả nam tử cường tráng còn khó lòng chống cự, huống hồ là kẻ móc nối với quan phủ. Chưa đầy vài ngày, nàng tên lão dâm tà trói về nhà. Diệp Ngũ nhiều phen tìm cách trốn thoát, thậm chí còn tiết lộ phận hề tầm thường. tên lão dâm tà vốn là cường hào ác bá vùng , một kẻ ngông cuồng như rắn địa đầu, nào chịu kiêng nể. Hắn lập tức sắp xếp bốn bà tử đô con giám sát, trông chừng nàng nghiêm ngặt.
Diệp Ngũ từng náo loạn, từng gây rối, song kịp rời khỏi địa giới Huệ Châu bắt . Diệp Gia xong, gân xanh nổi đầy trán, giận đến nỗi chỉ c.h.ế.t sống : "Cái đám nô tỳ là của nhà nào?"
"Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-786.html.]
Diệp Ngũ từng ấp ủ hoài bão rời khỏi Luân Đài, ngờ ngoại giới hề dễ dàng như nàng hằng tưởng. Thiên hạ to lớn, lòng hiểm ác. Nàng thiếu mắt và kinh nghiệm cuộc đời, nên từng bước đều gặp gian nan trắc trở.
"Muội chứ?" Nàng khi mới mười bảy xuân xanh, trong mắt Diệp Gia vẫn còn là một hài tử. Lẽ ngay từ đầu, nên để nàng một bôn ba.
Sắc mặt Diệp Ngũ phần khó coi, dường như ẩn chứa nỗi hổ khôn cùng. Mãi một lúc lâu , nàng mới khe khẽ gật đầu, khó nhọc cất lời: "Muội khéo léo dụ dỗ tên lão già đó, bảo rằng khi danh phận rõ ràng thì chạm . May mắn , vấy bẩn, càng may mắn hơn khi tỷ tỷ kịp thời xuất hiện." Diệp Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm an ủi: "Thế thì , là quá đỗi may mắn !"
Nếu là , Diệp Gia lẽ sẽ giải quyết êm , song nay thời thế khác, chẳng cần giữ kẽ từng li từng tí như . Trong mắt Diệp Gia xẹt qua một tia tàn nhẫn lạnh lẽo, nàng lạnh giọng phân phó: "Tiểu Lê, mau gửi một phong thư cho Liễu Nguyên, bảo đến Huệ Châu gặp trực tiếp huyện lệnh, rõ chuyện."
Tiểu Lê thuận tay đạp tên bà tử đang đất một cước, dõng dạc đáp lời: "Vâng, chủ tử!"
Liễu Nguyên nhanh chóng đến nơi. Sau khi Diệp Gia tách khỏi A Cửu, nàng gửi thư cho Liễu Nguyên. Liễu Nguyên sớm dẫn canh gác khắp nơi. Sau khi Diệp Gia sai kể đầu đuôi sự tình cho , ngay chiều hôm đó, Liễu Nguyên liền dẫn quân bao vây Trịnh gia.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trịnh gia là một trong những thương nhân quyền thế nhất Huệ Châu. Nhờ quan hệ thông gia với huyện lệnh, nha môn sức tạo điều kiện, việc ăn của họ đương nhiên phát đạt hơn hẳn. Mấy năm nay, sự che chở của vị huyện lệnh , họ ngang nhiên xưng bá một phương. Đây là đầu tiên Trịnh gia gặp tình huống bất ngờ như thế .