Cố Minh Nguyệt trằn trọc yên vì thể đoạt mạng Chu Diệp. Không tìm cơ hội thích hợp, nàng lo lắng kế hoạch sẽ đổ vỡ.
Khi tiếng gõ cửa dồn dập, nàng giật bật dậy khỏi giường.
Những bóng lướt nhanh qua cửa sổ bình phong, điện phủ sáng rực một góc trời, tiếng bước chân hỗn loạn chạy tới chạy lui trong hành lang, cả cung điện lẫn bên ngoài đều trở thành một mớ hỗn độn. Cung nhân vội vã mở cửa. Chu Diệp bước nhanh xông thẳng cung Vị Ương, y phục xốc xếch, chân trần giày dép. Y vọt tới, nắm lấy cánh tay Cố Minh Nguyệt, kéo nàng khỏi cửa.
Cố Minh Nguyệt bầu trời phía xa rực rỡ ánh lửa, kinh ngạc dõi mắt theo Chu Diệp.
Chu Diệp vội vã, chẳng còn màng đến tôn nghiêm đế vương, vội : "Chu Cảnh Sâm dẫn quân tiến , thành môn thất thủ. Chúng hãy mau rút lui theo đường hầm, đợi đến khi binh biến lắng xuống sẽ trở ."
Cố Minh Nguyệt lôi khỏi cung Vị Ương mà một lời. Nàng quấn đầu chiếc khăn choàng lụa xanh biếc, đôi mắt thâm trầm dõi theo bóng lưng Chu Diệp.
Hai phi nước đại suốt dọc đường, qua cổng ngoài của cung Vị Ương, băng qua ngự hoa viên, đến một cung điện hoang phế ít lui tới.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cố Minh Nguyệt theo sát Chu Diệp, một tay chậm rãi đưa trong ngực, lấy một con d.a.o găm đen tuyền. Chu Diệp chạy vội vã, thở dồn dập, bất chấp Cố Minh Nguyệt vẫn lặng im, quanh quất, dò xét khắp sân. Chẳng đang tìm kiếm thứ gì, nhưng càng tìm kiếm, nét hoảng hãi càng hiện rõ. Ngay khoảnh khắc , Cố Minh Nguyệt phía lặng lẽ rút d.a.o găm. Nàng nheo mắt, sải bước gần Chu Diệp. Chu Diệp, vốn hề ngoái đầu, bỗng nhiên dừng phắt . Cố Minh Nguyệt đang giữ chặt d.a.o găm bỗng chốc cứng đờ, vội vã thu tay về.
Hai ngẩng đầu lên và thấy một nữ tử cao gầy mặc cung trang đang ngay mắt họ.
Nữ tử vóc dáng cao lớn, vận bộ cung trang phủ đầy bụi bặm. Dung mạo nàng chẳng mấy xuất sắc, song sở hữu đôi mắt hạnh ấm áp. Ánh trăng giữa trung buông xuống bờ vai nàng , khiến diện mạo nàng ánh trăng trở nên mờ ảo, khó bề rõ. Khi nọ từ từ đến gần, khuôn mặt nữ tử dần hiện rõ ánh trăng mờ nhạt. Ngay khoảnh khắc diện mạo nữ tử dần lộ rõ, sắc mặt Cố Minh Nguyệt bỗng chốc biến đổi kịch liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-746.html.]
Chu Diệp cất tiếng quát lớn: "Ngươi là kẻ nào?"
Nữ tử đáp lời mà ngoái phía lưng .
Chu Diệp cau mày đầu ...
Chu Diệp sửng sốt khi thấy khuôn mặt tái nhợt của Cố Minh Nguyệt. Hắn còn kịp hiểu chuyện gì đang xảy , nữ tử chậm rãi nhếch môi, một giọng khó phân biệt nam nữ đột nhiên vang lên trong đêm tối. Một cơn gió đêm thổi qua, âm thanh mang theo chút thanh tao. Nàng nheo mắt, tiến đến cách Cố Minh Nguyệt chừng ba bước: "Tỷ tỷ, khi giả mạo bao lâu, mấy năm nay tỷ vẻ sống nhỉ?"
Chỉ một lời , Cố Minh Nguyệt liền rơi con d.a.o găm, tiếng leng keng vang vọng trong đêm tĩnh mịch.
Mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.
Cách đó xa tiếng huyên náo vẫn ngớt, loáng thoáng tiếng chân chạy tán loạn ngoài sân. Chu Diệp chậm rãi thẳng lên, hai . Dưới ánh trăng, nữ tử cao gầy cao hơn Cố Minh Nguyệt nửa cái đầu. Cố Minh Nguyệt nhanh chóng lùi vội hai bước, con d.a.o găm rơi đất ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Chu Diệp bỗng nhiên nheo mắt, ánh chuyển từ con d.a.o găm lên Cố Minh Nguyệt.
Hắn kẻ ngu dốt, lập tức ý thức rằng, nếu nữ tử cất lời, e rằng lưỡi d.a.o găm xuyên lưng .
"Cố Minh Nguyệt!" Sắc mặt Chu Diệp trong nháy mắt tái nhợt, kinh ngạc Cố Minh Nguyệt.
Cố Minh Nguyệt chỉ liếc nhanh qua , đôi mắt đẫm lệ chằm chằm nữ tử cao gầy . Trái tim nàng đập thình thịch như trống điểm. Cố Minh Nguyệt , lúc nàng tuyệt đối thể thừa nhận quen kẻ mặt.