Chu Cảnh Sâm rõ vì lòng dâng lên nỗi giận dữ ngút trời, nhưng quả thực, đang vô cùng phẫn nộ.
Cẩn trọng đặt nàng lên giường, đăm đăm đang bất tỉnh, đôi môi trắng bệch. Mặc dù Diệp tứ đích tắm rửa sạch sẽ cho Diệp Gia, nhưng vẫn dặn Tiểu Lê mang một thùng nước tới để tự tay lau rửa cho nàng một nữa.
Diệp Gia ngủ mê man, mãi đến tận chạng vạng tối ngày hôm , nàng mới yếu ớt mở mắt. Vừa tỉnh giấc, nàng thấy trong phòng vắng bóng .
Trong lòng nàng khẽ gợn sóng bực dọc, toan gượng dậy thì một giọng trầm thấp từ xa vọng tới: "Đừng động đậy, yên đó."
"Ồ?" Vốn dĩ Diệp Gia ngỡ phòng , nào ngờ kẻ ở đây: "Ai đang ở đó ?"
Nghe nàng cất lời, Chu Cảnh Sâm nghiêm mặt, bước đến bên bàn rót một chén nước ấm, xoay trao cho nàng. Sau khi dòng nước ấm lướt qua cổ họng, Diệp Gia mới dần cảm thấy dễ chịu đôi chút. Dù nàng thể rõ ràng, nhưng cảm giác Chu Cảnh Sâm đang vẻ vui thì vô cùng hiển hiện. Diệp Gia chớp chớp mắt, thầm nghĩ cớ mang vẻ mặt như thế, bèn hỏi: "Hài tử ? Là nam nữ?"
"Trước đó, trong phòng sinh kiệt sức, khi bà đỡ khẽ một câu 'Mừng nương tử hạ sinh', nhắm mắt . Giờ đây tỉnh dậy, vẫn còn chút mơ màng, rõ đang ở ."
"Ở phòng bên, Ngũ cùng nhũ mẫu đang chăm sóc hài tử."
Bởi lẽ thường ngày Diệp Gia bận rộn nhiều việc, thời gian cho hài tử b.ú mớm, nên phủ đặc biệt tìm một nhũ mẫu. Vả , bản nàng cũng sữa, bởi nhà kiếm một nhũ mẫu kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ.
"Ưm..." Diệp Gia khẽ gật đầu khi , cũng vội vàng gặp hài tử. Nàng chỉ cảm thấy đau nhức.
Giờ phút , sức lực nàng cạn kiệt, bụng thì trống rỗng, quả thực vô cùng khó chịu. Trông thấy Chu Cảnh Sâm vẫn cạnh giường, im lặng một lời, trong lòng nàng khỏi sững sờ. Sắc mặt như thế, chẳng lẽ chuyện gì xảy ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-709.html.]
"Chàng chuyện gì ?"
Chu Cảnh Sâm vẻ ngơ ngác của nàng, khẽ thở dài. Dường như nàng rốt cục cũng nhận đang đói, im lặng đỡ nàng dậy, tựa cột giường. Sau đó, bước khỏi phòng, dặn mang canh gà tới. Trong tẩm phòng còn một chiếc bàn nhỏ, vốn là nơi Diệp Gia hoặc Chu Cảnh Sâm sách, ghi chép sổ sách. Chàng mau chóng kê bàn nhỏ đó mặt nàng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Món mì vốn dĩ Diệp tứ chuẩn sẵn từ , tuy hầm mềm thịt gà nhưng chẳng nêm nếm chút gia vị nào.
Diệp Gia nhẹ nhàng cầm thìa múc một ngụm canh nếm thử, đoạn ngước mắt : "Canh vị muối."
"Ừm, thể ăn muối." Giọng chút căng thẳng. Dù món mì dọn đến, Chu Cảnh Sâm vẫn chẳng chịu rời , tự đặt thêm một chiếc bàn con lên giường. Đoạn, thong thả cởi giày, ung dung khoanh chân xếp bằng.
Diệp Gia khẽ sững sờ giây lát, nàng trừng đôi mắt ngọc tròn xoe : "Chàng... đang gì ?"
Chu Cảnh Sâm thậm chí còn chẳng buồn ngẩng đầu, đầu hiệu cho hạ nhân mang thức ăn . Tiểu Lê tiến , đặt hộp thức ăn tinh xảo lên chiếc bàn con. Gần như ngay khi các món dọn , mùi hương của thức ăn chế biến tinh xảo xộc thẳng mũi cả hai. Nhìn xuống, sắc màu rực rỡ cùng vẻ ngoài bóng bẩy của món ăn quả thực vô cùng bắt mắt, khơi gợi vị giác.
Chu Cảnh Sâm đối diện nàng, khẽ liếc nàng một cái, chậm rãi cầm đôi đũa mặt lên. Nguyên bản, là một kẻ trầm tĩnh ít lời, nhưng lúc như một linh hồn xa lạ nào đó nhập . Thấy gắp từng đũa thức ăn một cách ngon lành, nàng khỏi cảm thấy món ăn quả thực mỹ vị vô cùng. Từng cử chỉ của khi thưởng thức các món ăn đều toát lên vẻ hào sảng, cuốn hút.
Diệp Gia ngẩn .
"Món ăn quả là thơm ngon." Chu Cảnh Sâm cho một miếng thịt miệng, khẽ thốt lên.