Diệp Gia thầm nghĩ, nếu giờ chiếc giường đất sưởi ấm, chắc chắn thể chống chọi cái rét , chỉ cần đốt chút củi, ít nhất cũng qua đêm đông khắc nghiệt.
Trong gian phòng của Dư thị, Diệp Tứ và Diệp Ngũ , mỗi dắt theo một đứa trẻ nhỏ, cùng bước từ hành lang quanh co phía bên . A Cửu hiếm hoi lắm mới trở về, song về là chẳng chịu yên, dẫn theo một đám lên núi săn bắn. Cửa hàng Tây Thi tạm đóng, Diệp Tứ rảnh rỗi bèn học hỏi Dư thị cách phối trang phục cùng trang điểm.
Diệp Ngũ dành cả ngày để miệt mài với việc bếp núc, thường suy nghĩ sáng tạo những món ăn mới lạ. Nếu là , nàng chẳng thể điều kiện để những việc . Giờ Chu gia hưng thịnh, lương thực trong hầm cũng đầy ắp, đủ để nàng thỏa sức sáng tạo. Mùa đông qua một nửa, Diệp Ngũ nghĩ ít món mới. Lúc , trong tay nàng đang bưng một đĩa bánh quai chèo thơm lừng.
"Mời tỷ tỷ, đại nương nếm thử." Diệp Ngũ vận áo choàng màu hồng cánh sen, gương mặt điểm phấn nhẹ nhàng, khả ái rạng rỡ, : "Muội cho thêm một chút sữa dê bột, nhào nặn thành chiếc bánh quai chèo , mùi vị thơm ngọt hơn hẳn, ạ?"
Diệp Gia giờ dám ăn nhiều, e rằng thai nhi lớn quá, đến lúc sinh sẽ khó khăn. Nàng kiềm chế chỉ nếm thử một miếng nhỏ, đôi mắt tức thì sáng bừng: "Ngon quá! Muội cho thêm trứng ? Vị ngọt vặn."
Dư thị cũng nếm thử một miếng, nhất thời chút ngạc nhiên: "Món còn ngon hơn cả các món điểm tâm ở cửa hàng trấn."
Diệp Ngũ vui mừng đến mức mắt híp . Khi nàng rời Luân Đài, sư phụ truyền cho nàng một vài bí quyết gia truyền. Diệp Ngũ dự tính chờ thời cơ chín muồi sẽ mở một cửa hàng tại trấn. Vốn dĩ nàng mở cửa hàng ở Luân Đài, nhưng giờ đây song Diệp Gia vẫn còn ở đó, nàng đành dám trở về, bèn quyết định cắm dùi tại trấn Đông Hương, ở luôn trong phủ của tỷ tỷ. Đến lúc , mở một tiệm quán gần gian hàng Tây Thi, cũng tiện bề chăm sóc lẫn .
"Tỷ tỷ, tỷ xem với tài nghệ , thể mở cửa hàng ?" Gần đây, Diệp Ngũ nghĩ mười món, cả món chính lẫn điểm tâm đều đủ cả. Ai nấy đều Diệp Gia là kén chọn trong ăn uống, nên những lời khen của ngoài nàng cũng chẳng tin, chỉ chăm chú sắc mặt Diệp Gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-695.html.]
Diệp Gia ăn một miếng, cố gắng kiềm chế đưa tay thêm: "Hoàn thể mở ."
Nghe lời , Diệp Ngũ tức thì tươi hớn hở: "Vậy thì quá, đầu xuân năm tới, sẽ mở một cửa hàng tại trấn."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia chẳng lấy bất với việc mở cửa hàng, nhưng Dư thị và Diệp Tứ Diệp Ngũ bằng ánh mắt lạ lùng, đôi mày chau , lộ vẻ vô cùng lo lắng. Không Dư thị thành kiến với Diệp Ngũ , mà là đến đầu xuân năm , Diệp Ngũ cũng tròn mười sáu tuổi. Các tiểu thư khuê các bình thường vốn dĩ thành ở độ tuổi , Diệp Ngũ chẳng hề ý định .
Tuy nhiên, Dư thị cũng rõ ràng tình cảnh của Diệp gia, gặp song chẳng hề quan tâm đến sống c.h.ế.t của nữ nhi như , quả thật khiến đau lòng khôn xiết. Trầm ngâm một lát, bà cất lời hỏi: "Ngươi thật sự định thành ?"
Nụ môi Diệp Ngũ chợt chùng xuống, Diệp Tứ bên cạnh cũng lộ vẻ u buồn: "Chẳng đáng để vì hành vi sai trái của song mà thành gia. Ngũ , nữ tử chung quy vẫn thành . Muội đang ở độ tuổi nhất để bàn chuyện hôn sự. Qua tuổi , e rằng sẽ khó tìm phù hợp..."
"Hơn nữa, ở độ tuổi mà ngươi đặt mua sản nghiệp." Dư thị trầm giọng : "Lỡ song ngươi phát hiện, chỉ cần họ ý, ắt thể dễ dàng tước đoạt."
Nữ tử gả đương thời quyền sở hữu gia tài riêng. Cho dù là của cải do mồ hôi nước mắt tự tay kiếm , cũng tư cách. Luật pháp Đại Yến quy định, sản nghiệp của nữ tử gả là thuộc về gia đình bên họ cha. Nói cách khác, chỉ cần Diệp Đồng Sinh , liền thể đường đường chính chính mà đoạt lấy.