Ở khu đóng quân trấn Toái Diệp, uy danh của vang xa. Chu Cảnh Sâm điều động trông coi phạm nhân lưu đày, định luyện tập bọn họ một thời gian mới giao việc.
Diệp Gia ý định can thiệp dự định của . Chỉ là, nàng nhận khi Chu Cảnh Sâm về, bản nàng phần khó kiềm chế, cứ luôn ở bên cạnh , trêu ghẹo .
Tuy rằng Chu Cảnh Sâm cũng thuận theo, mặc cho nàng trêu chọc, nhưng quá nhiều cũng khiến đôi chút mất kiểm soát. Hơn nữa, năm nay gần gũi thê tử, vốn dĩ kìm nén từ lâu. Thế mà Diệp Gia tránh né, cứ luôn khiêu khích . Có một , thể kiềm chế nổi, liền lột sạch xiêm y của nàng, trực tiếp hành sự. Song vì nghĩ đến hài tử trong bụng nàng, dám mạnh bạo, chỉ qua loa một chút, khiến cho đầu lưỡi rát đến nỗi nổi lên hai vết phồng rộp.
Hết đến khác, Chu Cảnh Sâm cố kìm nén d.ụ.c vọng của bản . Mỗi khi ánh mắt Diệp Gia, đều cảm thấy oán hận khôn nguôi.
Chu Cảnh Sâm nàng lâu, đoạn đưa tay chỉnh y phục xộc xệch cho Diệp Gia, kiềm chế thắt dây lưng cho nàng. Đôi môi đỏ mọng của Diệp Gia chu lên, với vẻ mặt vô tội. Khí sắc nàng đương nhiên hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt đó. Bây giờ, giữa hai , khí sắc kém cỏi hơn chính là Chu Cảnh Sâm. Đầu lưỡi của nóng rát đến nổi phồng, đau đến mức uống cũng dám uống quá nóng.
"Người ." Chu Cảnh Sâm nhéo ấn đường, hít một thật sâu: "Mời đại phu đến đây."
Ngoài phòng lập tức xuất hiện một bóng , là một gương mặt xa lạ.
"Dạ."
Diệp Gia bĩu môi. Nàng chỉ kịp thoáng thấy hình dáng đó ngoài cửa, bóng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-687.html.]
Đại phu đến nhanh hơn dự liệu. Lần trở về, Chu Cảnh Sâm đặc biệt mang theo quân y. Bình thường quân y sẽ tùy tiện ngoài, nhưng vị sớm sắp xếp ở trong Chu gia trạch viện. Bị triệu đến, y liền đeo một thùng t.h.u.ố.c lớn vội vàng chạy tới. Tuy trong quân đội từng gặp mặt Diệp Gia, song đều Điện hạ một vị thê tử ngưỡng mộ vô cùng. Trong thời gian Điện hạ chiến đấu với quân Lĩnh Nam, chủ tử nương nương vận chuyển nhiều lương thảo đến cho quân đội.
Vị quân y đó dám thẳng mặt của Diệp Gia, cúi đầu rũ mắt bước tới, cung kính mời Diệp Gia đưa cổ tay .
Diệp Gia theo đưa tay . Y đặt hai ngón tay lên mạch nàng, chốc lát liền thu : "Tuy sức khỏe của chủ tử nương nương yếu, nhưng khỏe mạnh. Gần đây chút mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe thôi."
Chu Cảnh Sâm gật đầu, khựng một lát hỏi chuyện riêng: "Sức khỏe của nàng thể hành phòng ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Câu hỏi của khiến vị đại phu giật , Diệp Gia cũng nhất thời ngây ngốc.
Mãi đến khi phòng tĩnh lặng, còn chút tạp âm, Diệp Gia mới chợt bừng tỉnh, mặt khỏi ửng đỏ. Vị Chu Cảnh Sâm thường ngày vốn là kẻ ngại ngùng thẹn thùng, mà giờ đây, khi trải qua bao trận chiến khốc liệt, da mặt dày lên bội phần. Đến cả những lời lẽ nhạy cảm thế mà cũng thốt . Diệp Gia hổ, liền nhào tới, đưa tay bụm miệng Chu Cảnh Sâm : "Sao thể thốt những lời lẽ như thế một cách tự nhiên đến chứ?"
Chu Cảnh Sâm nhanh nhẹn đỡ lấy nàng, bật : "Không hỏi , nàng sẽ bức c.h.ế.t mất."
Diệp Gia giận tím mặt, nàng nào ép c.h.ế.t bao giờ? Chỉ là gần đây nàng quả thực chút d.ụ.c vọng, đây vốn là lẽ thường tình của thể thôi mà. Diệp Gia vốn chút hiểu về chuyện , nữ tử trong kỳ mang thai, huyết khí dâng trào, d.ụ.c tính đôi phần mãnh liệt là lẽ tự nhiên. là cái Chu Cảnh Sâm !
Lão đại phu quả thực thể ngờ rằng một Chu Cảnh Sâm vốn luôn lạnh lùng một bộ dạng trêu ghẹo thê tử đến , khiến lão nhất thời ngẩn ngơ. Mãi hồi lâu mới hồn, cúi gằm mặt, dám ngó bậy bạ. Lão đại phu cũng đôi phần e thẹn, hắng giọng hai tiếng, dè dặt nhắc nhở: "Đương nhiên là thể, song bụng của chủ tử nương nương quả thực lớn, e rằng thể chịu đựng sự nhọc nhằn. Điện hạ, vẫn nên kiềm chế mới là thượng sách."