Diệp Gia bên cửa sổ ngắm cây cỏ trong viện, ngón tay khẽ gõ bệ cửa.
Nàng bất giác nghĩ tới những Ngô gia đang Ba Trát Đồ tạm giam giữ, trong lòng chợt thót một cái.
Nếu quả thật là như … Chẳng lẽ Chu gia chính là những hầu cận của Ngũ di nương ? lúc gần đây Ngô Mẫn của Ngô gia do tự tiện truyền tin tức đến Ung Châu mà bắt đến trạm gác, chăng những kẻ chẳng những lấy Chu gia lợi thế, mà còn đổi lấy mạng sống của Ngô gia đó ?
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Diệp Gia, huống hồ, còn những tình huống tệ hơn. Người của triều đình gia quyến của Chu Cảnh Sâm ở Đông Hương trấn, nên ngấm ngầm rút củi đáy nồi.
“Tiểu Lê!” Càng nghĩ, sắc mặt Diệp Gia càng thêm trầm trọng: “Lập tức đến trạm gác một chuyến, thỉnh Ba Trát Đồ đến đây một lượt.”
Tiểu Lê lời, tức khắc lĩnh mệnh.
Diệp Gia dẫn Hỉ Lai, Hoàn Bội quanh phủ một lượt, đại khái tìm mấy vị trí từng giam giữ . Những vị trí giống hệt trong phủ , lúc là nơi tiện lợi để trèo qua. Nàng càng nghĩ, càng thấy cần thiết bố trí phòng vệ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
“Hỉ Lai, ngươi gọi Tứ di, Nãi Nãi, Thu Nguyệt trở về. Hôm nay tiệm Tây Thi đóng cửa sớm, tạm ngừng kinh doanh.”
Giờ đây Hỉ Lai cũng bình tĩnh hơn nhiều, nàng sở trường nào khác, nhưng cước lực vô cùng nhanh nhẹn: “Dạ, chủ tử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-665.html.]
Hỉ Lai , Diệp Gia sai sửa sang tường viện. Tiện thể cũng cho cọ rửa sạch sẽ tường viện bên trong một lượt. Sau khi chắc chắn còn dấu vết nào, nàng mới vỗ tay, trở phủ . Hoàn Bội vẫn theo sát bên nàng, rời nửa bước.
Thời tiết tháng sáu cực nóng, Diệp Gia bên ngoài trong chốc lát mồ hôi ướt đẫm y phục. Y phục thời cổ đại vốn nặng và dài, che đậy kín đáo. Nàng kịp rửa mặt, vội vã đến phòng của Dư thị.
Hôm nay Dư thị khỏi phủ. Dược liệu ở xưởng bổ sung đủ, nữ công cũng tuyển chọn xong xuôi. Cửa tiệm bên ngoài chuyên lo việc buôn bán, xưởng chỉ cần liên tục sản xuất là . Lúc bà đang ở trong phòng dạy Nhụy tỷ nhi sách, chữ. Tuy Dư thị là tài nữ, thể sánh bằng những tài nữ xuất chúng của Dư gia, nhưng thi thư lễ nhạc đều hiểu rõ. Để dạy mấy đứa nhỏ đương nhiên là thừa sức.
Nhụy tỷ nhi ngay ngắn phía thư án, trong tư thái nghiêm túc, từng nét từng nét chữ lớn.
Nhụy tỷ nhi giờ đây chẳng còn là hạ nhân A Mông của Ngô gia nữa, việc sách chữ đều vô cùng thông minh. Nghe mẫu của Nhụy tỷ nhi là tiểu tài nữ đất Yên Kinh, cũng là một thông minh. Phụ của Nhụy tỷ nhi là đích trưởng tử của Dư thị, mặc dù bằng Chu Cảnh Sâm thông minh trời sinh, nhưng cũng là thông minh khó . Nhụy tỷ nhi mới bốn tuổi mà hơn một ngàn chữ, cũng thể những áng thi từ đơn giản.
Trong phòng vang vọng tiếng sách, hiểu trấn an sự nôn nóng trong lòng Diệp Gia. Từ khi m.a.n.g t.h.a.i Diệp Gia nhiều nổi giận. Thường ngày nàng dễ giận dữ, nhưng đôi khi cũng trở nên nôn nóng bứt rứt. Nàng xuyên qua hành lang quanh co đến cửa sổ phòng Dư thị, Dư thị thấy nàng, liền còn giữ ý tứ nghiêm trang khi cầm sách nữa.
Trong phòng Dư thị trải thảm, mấy đứa nhỏ đang úp mặt bàn nhỏ. Còn đặt chút bánh trái hình . Bánh trái hình là do Diệp Ngũ Muội , giờ đây nàng vô cùng yêu thích tài nghệ nấu nướng, sáng sớm hậu bếp bận rộn, tự suy tính xem nên món gì. Diệp Gia đến đây một vòng, thấy Diệp Ngũ Muội, liền cất tiếng hỏi: “Ngũ Muội ?”
“Nàng đang ở hậu bếp.” Linh Lung Diệp Gia phái Vu Điền, trong nhà thỉnh về dạy, nên Dư thị ở nhà rảnh rỗi mà dạy dỗ lũ nhỏ.
Diệp Gia khẽ gật đầu, bước đến đối diện Dư thị.