Đợi đến khi nếm thử một miếng thịt, đôi mắt cũng nỡ rời mắt khỏi bát. Đừng là Tôn Ngọc Sơn từng ăn đồ ăn ngon như , Chu Cảnh Sâm nếm thử thịt cá cũng khẽ nhíu mày, Diệp Gia cá kho dùng cách nấu của Giang Nam, thường bỏ thêm chút đường để món ăn thêm tươi ngon, đậm đà vị ngọt.
Mùi vị thơm ngon khiến Nhuy Tả Nhi ngừng ăn cá. Ngay cả Dư thị vốn luôn chê cá tanh cũng gắp thêm mấy đũa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tôn Ngọc Sơn buổi chiều càng thêm sức lao động. Diệp Gia thấy thở hổn hển mệt mỏi, vội vàng gọi xuống uống chút , hưu tức giây lát hãy tiếp tục công việc. y chẳng kịp ấm chỗ, tiếp tục công việc. Mãi đến khi trời nhá nhem tối, mái ngói Chu gia mới xem như thành.
Diệp Gia lùi mấy bước, ngẩng đầu ngắm , những hàng ngói lợp kín kẽ. Sau e rằng chẳng còn lo cảnh mưa dột nữa.
Đêm đến, Tôn Ngọc Sơn dùng bữa tại Chu gia, Diệp Gia thanh toán công xá cho y. Kỳ thực, việc sửa mái ngói , một y thể phân chia hai ngày để thành. Song quả thật chất phác, cứ thế mà tất công việc trong vỏn vẹn một ngày. Diệp Gia chợt nhớ giữa trưa vẫn còn một chén thịt, liền sai Tôn Ngọc Sơn mang về.
"Như cũng ?" Tôn Ngọc Sơn cầm bốn mươi văn tiền công, còn chiêu đãi hai bữa cơm, sớm cảm thấy nhận hậu đãi. Lúc liền liên tục khoát tay, nào dám nhận thêm: "Lão bản nương nhân hậu, dám nhận vật ."
Diệp Gia vốn dĩ cũng chẳng khách sáo với y, miếng thịt thực chất là để biếu Tôn lão hán. Dù rằng nàng tự dối lòng cũng chẳng sai, Diệp Gia chỉ thấy vị lão nhân bệnh tật đáng thương. Vì nông phu chất phác, nàng y tẩm bổ đôi chút: "Đã bảo ngươi cầm về thì cứ mang về , sáng mai hãy bảo phụ ngươi chớ đến. Hôm nay trong nhà bánh, ngày mai cũng bày quầy hàng. Hậu nhật hãy xem , nếu trời đổ mưa, bảo phụ ngươi ở nhà hưu tức một ngày. Đợi mưa tạnh hãy đến."
Tôn Ngọc Sơn cảm kích thẹn thùng, liên tục bái tạ Diệp Gia mới cất bước rời .
Chu Cảnh Sâm bên cạnh lặng lẽ quan sát, một lát , bỗng cất tiếng: "Gia nương, Tôn gia , là Tôn gia ở Hạ Gia Kiều của huyện Càn chăng?”
"Hả?" Diệp Gia nào Hạ Gia Kiều huyện Càn ở . Nàng sững sờ giây lát, mấy chắc chắn mà đáp: "Chắc là thế chăng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-56.html.]
Chu Cảnh Sâm đưa mắt nàng chốc lát, thấy dung nhan Diệp Gia trong mắt dần ửng hồng, khẽ cúi đầu, nở nụ kín đáo.
"..." Diệp Gia đỏ mặt vì điều gì khác ngoài sự thẹn thùng. Không rõ vì , mỗi khi đối thoại cùng Chu Cảnh Sâm, nàng luôn cảm giác tư duy y áp chế. Đứng lặng bóng lưng y chầm chậm chống nạng khuất bóng, một cảm giác quen bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ. Thôi , cớ gì nàng cứ so tài xem ai thông minh hơn với ? Có thời gian nhàn rỗi, chi bằng suy nghĩ những chuyện hữu ích hơn.
Nghĩ đoạn, Diệp Gia xoay trở về phòng.
Quả đúng như lời Diệp Gia . Đêm đó trời còn quang đãng, nhưng đến rạng sáng hôm , mưa đổ xuống.
Chợ ngói ngày mưa đóng cửa. Diệp Gia chìm giấc mộng đến khi trời rạng đông, chăm chú mái ngói mà lòng dâng chút âu lo. Chẳng lớp bùn mái khô ráo đêm qua chăng, e rằng công sức sửa chữa đổ sông đổ biển? Nàng mở ô kiểm tra, may mắn , ngói lợp kín kẽ. Hôm qua, vì e đủ, nàng cố ý mua thêm năm trăm miếng ngói, xếp chồng khít khao. Từng giọt mưa đập gạch, trượt xuống mà hề thấm ướt lớp bùn bên .
Cả gia đình nhẹ nhõm thở phào, thầm nghĩ may mà Gia nương quả quyết chi tiền , bằng , công sửa mái cũng thành công cốc.
Nào ngờ, cơn mưa cứ rơi rả rích ròng rã bốn ngày ngớt. Suốt bốn ngày liền chẳng thể buôn bán gì, đến ngày thứ năm, Dư thị bắt đầu thấp thỏm yên. Mấy ngày qua, cả nhà chỉ quanh quẩn rửa củ cải, trộn nhân bánh, cũng dồn ba bốn trăm chiếc bánh, chuẩn mang lên trấn bán.
Oái ăm , hôm nay đặt chân lên thị trấn, ngay cổng chợ ngói mọc thêm hai quầy hàng bán bánh.
Trùng hợp , tất thảy đều là bánh củ cải.
Thời tiết ấm dần lên, ánh dương vươn cao từ sớm tinh mơ.