Ánh nắng ban mai chiếu rọi lên gương mặt , hàng lông mi đen nhánh tựa lông quạ đổ bóng xanh nhạt khóe mắt. Dung mạo tuấn mỹ hiếm thấy, làn da trắng ngần như ngọc, gương mặt sáng ngời, lấp lánh.
Thế nào là nụ ấm áp như gió xuân? Chính là nụ . Đương nhiên, nụ sẽ càng ấm áp hơn nếu gương mặt chẳng vương chút vết m.á.u nào. Diệp Gia chợt tê dại, cúi đầu con cá xích lư lìa đầu, một nơi. Suýt nữa quên mất, trong nhà vẫn còn một bản lĩnh c.h.é.m g.i.ế.c tựa như cắt dưa .
"Thứ cần xử lý ?" Chàng ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như thu trọn cả cảnh xuân, tĩnh lặng mà rực rỡ chói mắt.
Diệp Gia: "..." Trên tay dính tanh , thì cứ để nốt .
Diệp Gia thực tình cũng chẳng cái sĩ diện nào to tát như , chỉ là thịt con cá mà thôi. Kiếp nàng từng chứng kiến mẫu như phát cuồng, túm lấy con cá điên cuồng đập xuống đất trong phòng bếp, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe khắp tường nhà. Thế là nàng xổm xuống, tỷ mỉ chỉ dẫn Chu Cảnh Sâm cách lấy mang cá , mổ phanh bụng, lóc bỏ nội tạng, nhân tiện bóc sạch lớp màng đen ở vách trong bụng cá: "Thứ nhất định xử lý sạch sẽ, nếu sẽ tanh đắng."
Chu Cảnh Sâm gật gật đầu, hiểu ý theo, thao tác vô cùng thuần thục.
Toàn bộ quá trình Diệp Gia bên cạnh giám sát, hài lòng gật đầu. Sau đó mới bưng thịt , lạch cạch một tiếng đặt xuống cạnh : "Nếu thì cho trót. Tướng công, thái thịt thành miếng ."
Nói xong, nàng dùng tay ước lượng một độ dày, để cắt theo cỡ đó.
Chu Cảnh Sâm: '...'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-55.html.]
Hắn thái thịt cũng nhanh, thanh đao mà Diệp Gia cảm thấy dùng tiện, trong tay linh hoạt như ngón tay . Diệp Gia định tâm thần, nhanh chóng thái các món ăn kèm. Nhuy Tả Nhi xổm ở bên cạnh, hành cay mắt đến ràn rụa lệ. Dù cay đến nỗi mở nổi mắt, nhưng tiểu cô nương vẫn sống c.h.ế.t rời nửa bước, đôi tay nhỏ bé nắm thành nắm đấm, nỡ rời mắt, vẫn quên hỏi: "Thẩm nương, đồ ăn ngon ?"
" , ăn ngon." Diệp Gia thực sự thấy mà bật : "Ngươi xa một chút, thái hành cay mắt."
Tiểu hài nhi lời lùi , nhưng vẫn xổm chịu rời .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trôi qua hai tháng, Nhuy Tả Nhi đổi rõ rệt. Tiểu nha đầu gầy ốm như que củi nay lớn hơn một vòng. Làn da cũng nuôi dưỡng trắng nõn, dù mái tóc vẫn còn khô xơ chăm sóc , nhưng sớm nuôi dưỡng trắng trẻo, bụ bẫm như một búp bê phúc.
Nói cho cùng, Chu gia chẳng hề xí. Nghe Dư thị kể, phụ mẫu của Nhuy Tả Nhi tướng mạo nhất, e rằng từ nay về chỉ hài tử của Doãn An mới thể so sánh với Nhuy Tả Nhi. Nói xong, Dư thị vẫn quên dùng khóe mắt liếc Diệp Gia, ý tứ đó, ngay cả kẻ đần độn cũng thể thấu. Diệp Gia giả câm giả điếc vờ như thấy, nực , hài tử của Chu Cảnh Sâm thì can hệ gì đến nàng?
Tôn Ngọc Sơn việc vô cùng nhanh nhẹn, trong vòng một buổi sáng, lợp xong nửa bên mái nhà. Có lẽ ăn xong bữa cơm đến buổi chiều là thể xong bộ.
Diệp Gia bên một con cá kho lớn, hầm hai cân thịt kho. Lại một đĩa bạch tùng xào dấm, thêm củ cải viên. Ăn kèm với rau trộn, dọn thành một bàn lớn. Mặc dù giữa trưa vẫn là cơm ngũ cốc, nhưng Diệp Gia còn hấp một nồi màn thầu từ bột mì. Gia đình bình thường thể ăn nổi màn thầu từ bột mì, vì bột mì đắt đỏ. Nhắc mới nhớ, bánh củ cải bào sợi của Diệp Gia bán cũng công lao của bột mì.
Tôn Ngọc Sơn một bùn đất bước xuống từ mái nhà, Diệp Gia đưa chút nước ấm để tẩy rửa bụi bặm. Sau đó bày một bàn trong sân.
Nông dân chỉ khi đón Tết bàn mới thức ăn mặn, Tôn Ngọc Sơn thấy Chu gia chiêu đãi bữa cơm đủ cá lẫn thịt, trong lòng cũng cảm kích vô vàn.