Những thứ khác bà rành lắm, giúp đưa đồ nhà xong, đầu thấy trong n.g.ự.c Tôn lão hán chiếc bánh cao lương dính bẩn, liền dứt khoát mời ông dùng một cái.
Tôn lão hán đương nhiên từ chối. Ông tới để đưa đồ, tới khách. Sao thể bắt trả tiền còn ăn uống của nhà . từ chối mãi, thấy bà khách sáo suông, thế là liền theo lời dùng một bát cháo.
Người Chu gia phúc hậu như , cha con ông tất nhiên sẽ hết lòng tận tâm. Tôn lão hán khi còn dặn dò Tôn Ngọc Sơn việc thật , đó mới mãn nguyện cáo từ.
Tôn Ngọc Sơn đúng là tay chân chịu khó như Tôn lão hán . Vừa dùng bữa xong liền trèo lên nóc nhà xem xét.
Diệp Gia trong sân, từ xa lên nóc nhà. Nhuy Tả Nhi tò mò, cũng học theo Diệp Gia ngước lên. nàng bé còn quá thấp, thể trông rõ. Dư thị bên cạnh, ánh mắt lẫn nụ đều ngập tràn ý vị. Bà nén mà liếc nhi tử ở bên cạnh. Nóc nhà cần sửa sang, nên trong nhà tất nhiên tiện qua . Chu Cảnh Sâm vẫn ghế đẩu ở viện tử, ánh mắt trầm tĩnh âm thầm quan sát việc.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Hôm nay con cùng Gia nương ngoài thế nào?" Dư thị mong sống với Diệp Gia, hiếm khi hai chung sống, bà tất nhiên hỏi.
Chu Cảnh Sâm mặt biểu cảm, đáp khẽ: "Làm ăn khá nhộn nhịp."
"Nương hỏi con chuyện ư?" Dáng vẻ khó chiều của khiến Dư thị khẽ tức giận: "Nương hỏi con, con và Gia nương . Doãn An, hai con thành hơn hai tháng, đến nay vẫn còn phân phòng. Con đừng nghĩ đến Cố gia nữa, hãy sống thật với Gia nương ."
Chu Cảnh Sâm trầm mặc đáp.
Hồi lâu , bất chợt hỏi: "Gia nương thường xuyên lên trấn ?"
Câu hỏi khiến trái tim Dư thị chợt đập mạnh. Bà lập tức đầu dò xét vẻ mặt của nhi tử, tên tiểu tử chẳng rõ giống ai. Trên mặt chút manh mối nào. Dư thị thể đoán định, đành ấp úng đáp lời: "Nàng lớn lên trấn, tất nhiên thường xuyên ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-52.html.]
"Ừm."
Mẫu tử hai liền im lặng.
Tình hình mái nhà quả thực giống như những gì Diệp Gia đoán, ngói lợp đó hề vữa lót, chỉ độc ngói. Ngói mục nát cả, lớp cỏ phía cũng tan tác. Chẳng trách trong phòng mùi ẩm mốc nồng nặc, khó chịu, lẽ chính là do mùi của lớp cỏ mục .
Tôn Ngọc Sơn hỏi Dư thị lấy chổi, đó bò lên mái nhà, quét sạch đống cỏ mục xuống .
Cỏ mục rơi xuống đất, gió thổi qua, mùi hôi thối nồng nặc hòa lẫn tro bụi xộc thẳng mũi, suýt chút nữa khiến Dư thị và Nhụy Tả Nhi ngất xỉu. Dư thị vội vàng bịt mũi tiểu tôn nữ , sắc mặt tái xanh, hỏi Diệp Gia còn cần những thứ cỏ nữa .
"Thôi ." Đã thành thế thì giữ chi, Diệp Gia vẫn kéo khăn che mặt xuống. Nàng chẳng tìm một mảnh vải nhỏ nữa, bịt kín mũi : "Nếu như nương dùng thứ để nhóm bếp, khuyên nương nên bỏ ý định ."
Dư thị ngờ Diệp Gia thấu tâm tư của bà, lập tức thẹn thùng đáp: "Ném cũng lãng phí, đốt cũng thể tiết kiệm củi lửa một hai ngày."
Diệp Gia liếc Dư thị, định cất lời, đầu phát hiện Chu Cảnh Sâm đang ngẩn ở góc sân, đầu tóc dính đầy cỏ mục. Lúc , đỉnh đầu và vai đều là cỏ mục, tro bụi phủ đầy , vài sợi cỏ cắm mái tóc. Hắn vốn xưa nay mặt biểu cảm, dáng vẻ ngây ngốc là đầu nàng thấy. Diệp Gia từ bên cạnh, suýt bật thành tiếng khi thấy dáng vẻ khốn khổ của .
Chu Cảnh Sâm vội vàng chống nạng, dịch sang một bên, tay phủi đầu phủi .
Hắn phủi đầu một cách lờ lững. Chẳng rõ là thấy chạm tới, một cọng cỏ mục cắm thẳng trong mái tóc, phủi thế nào cũng trúng.