Dường như rõ Diệp Gia đang suy nghĩ điều gì, Chu Cảnh Sâm thoáng liếc nàng một cái, trong đôi mắt y chợt dâng lên ý trêu chọc. Y lời nào khiến khác thêm kích động, chỉ giúp nàng bưng giỏ trúc . Cầm lấy đôi đũa, bàn tay thon dài của y uyển chuyển kẹp những chiếc bánh rán trong chảo dầu, xếp chúng gọn gàng giỏ. Diệp Gia chỉ phiền muộn trong chốc lát, đoạn lấy nắp nồi đậy .
Khi nàng đang định nhấc chiếc nồi lên xe đẩy, một bàn tay đè xuống cánh tay nàng.
"Nàng sang một bên, để ."
Diệp Gia nhếch khóe môi, nhận lấy chiếc nạng của y, lùi phía .
Bị thương thì thương, song nam nhân cường tráng là lẽ trời sinh. Dẫu chân Chu Cảnh Sâm thương, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến sức mạnh cánh tay y. Bình thường, Diệp Gia cần cùng Dư thị hợp sức mới thể chuyển nổi cái bếp lò nặng nề , mà y một nhấc lên xe đẩy một cách dễ dàng.
Sau khi thứ sắp xếp gọn gàng, y xách một thùng phôi bánh lớn đặt lên xe, sang với Diệp Gia: "Đi thôi."
"..." Việc y nắm quyền chủ động cũng thật tự nhiên. Diệp Gia trầm mặc một lát, trong lòng mừng rỡ nhẹ nhõm.
Thế nhưng, lời kế tiếp của Chu Cảnh Sâm khiến Diệp Gia như bừng tỉnh.
Trên thực tế, bộ trấn Lý Bắc đều gọn trong lòng bàn tay của trụ sở.
Nói đến Tây Bắc hoang vắng, nơi đây khác xa Trung Nguyên, sự bố trí quan nha nghiêm cẩn, chức trách rõ ràng. Nội bộ kiểm soát rối loạn. Bắc Đình Đô Hộ phủ rộng lớn như nắm giữ phần lớn hộ dân trong tay. Vị quan quản lý ở đây dựa chiến công hiển hách mà leo lên từ hàn môn, đ.á.n.h trận nhưng am tường việc quản lý hành chính. Chẳng nhiều sách, trướng nuôi ít thủ hạ. Mà những thủ hạ theo phe y phần lớn đều là hạng cùng ruột cùng lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-50.html.]
Chúng đều là kẻ chiếm danh phận nhưng chẳng màng quản lý, dựa binh quyền cùng chiến công của thuộc hạ mà ngang nhiên đòi hỏi sự cống nạp từ dân chúng bên .
Vùng Tây Bắc nghèo nàn, một là do vị trí địa lý khắc nghiệt, hai là vì con nơi đây. Quan phủ luôn thiếu thốn bạc bạc, lương thực, nhân lực đều động tay dân chúng. Huống hồ, trong tay bọn họ binh quyền, dân chúng cũng chẳng dám phục tùng.
Diệp Gia đưa nạng cho , trong lòng suy tư miên man, đoạn đẩy xe đẩy cùng tiến chợ ngói.
Hôm nay chẳng rõ vì may mắn đến thế, hai trăm năm mươi chiếc bánh chẳng bao lâu bán gần hết. Cũng thật lạ lùng khi hôm nay nhiều phụ nhân trong trấn đến mua bánh, chỉ thấy các nàng dạo quanh chợ ngói một vòng . Họ sạp bánh, chọn lựa thủ thỉ trò chuyện với Chu Cảnh Sâm.
Những phu nhân vẻ mặt tươi , chuyện thì thầm nhẹ giọng. Giọng của Chu Cảnh Sâm êm tai, thêm nét môi khiến cảm thấy thoải mái vô cùng. Các phụ nhân cứ thế vây quanh sạp bánh chẳng rời , mỗi mua một hai cái, chốc lát bán ít. Quả nhiên, công việc buôn bán thuận lợi , ít nhiều cũng xem tướng mạo bán!
Sau khi phát hiện điểm , Diệp Gia chút hối hận. Nàng khỏi khởi lên suy tư, nếu dung mạo sức cuốn hút đến , liệu nàng nên tháo khăn che mặt xuống chăng? Thôi , nam nhân khác với nữ nhân, vẫn nên tranh giành cái khí thế nhất thời . Trong lòng nàng nghĩ gì đều hiện hết lên mặt, Chu Cảnh Sâm thấy, nhịn bật một tiếng.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Ánh mắt Diệp Gia đảo qua, lập tức ngừng .
Nắn bóp bả vai, Diệp Gia cởi bao tay xuống, chuẩn dọn hàng. Sực nhớ củ cải trong nhà hết, nàng liền dạo thêm một vòng trong chợ ngói.
Nàng , Trương Xuân Phân liền bước tới. Sạp hàng của nàng bày ở giữa chợ, cách xa chỗ một chút. Bởi củ cải vốn chẳng thứ gì hiếm lạ, sáng sớm đến nay cũng bán là bao.