Đừng thấy nhất cử nhất động vẫn giữ phong thái lịch thiệp của con cháu thế gia, nhưng tay mắt linh hoạt lạ thường, tính toán sổ sách, thu tiền còn khéo léo hơn cả Diệp Gia. Ban đầu, Diệp Gia gọi tới chỉ cốt cho phụ giúp, ai ngờ thực sự tìm một trợ thủ đắc lực. Sau , nàng chẳng cần tính nhớ nữa, chỉ cần một Chu Cảnh Sâm lo liệu thỏa việc, Diệp Gia chỉ việc chuyên tâm rán bánh là đủ.
Diệp Gia tiên bánh cho những đang vây quanh mua, đầu chỉ tay về phía hai tráng hán đang hàng rào. Giờ đây, nàng cũng coi như quen mặt với họ. Hai vị đại ca chiếu cố sạp hàng của Diệp Gia vô cùng. Mẹ chồng nàng dâu hai ăn lâu như mà xảy bất trắc gì, cũng phần nhiều nhờ công ơn của hai vị đại ca .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm cần Diệp Gia cố ý thêm, chỉ gói ghém thứ thật cẩn thận đưa qua.
Hắn chống nạng, từng bước chậm rãi tiến về phía . Đưa bánh cho hai tráng hán , tự xưng là tướng công của lão bản nương sạp bánh tây thi, bọn họ cầm lấy bánh, tiện thể dò xét một phen, cất giọng đầy nghi hoặc: "Người nhà ai nấy đều cao lớn phi phàm đến thế?"
Trong khi Chu Cảnh Sâm đang đưa bánh cho khách, Diệp Gia bên bận rộn ngơi tay. lúc, nàng ngẩng đầu lên liền bắt gặp một quen.
Khi Diệp Gia đang rán bánh cho thực khách, một hán tử cao lớn, mặt mày đen sạm, vác vai mấy trăm cân củ cải, "phịch" một tiếng đặt hai gánh đồ xuống đất trống bên cạnh gian hàng. Đó chính là nhà họ Trương. Có lẽ do vác đến ba trăm cân đồ lên trấn, bụng đói cồn cào nên Trương gia nhận Diệp Gia, vội vàng sai Trương Xuân Phân mua hai cái bánh lót .
Năm nay Trương gia trồng nhiều củ cải, ăn xuể nên gánh đến chợ ngói để kiếm chút tiền vận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-48.html.]
Chẳng Trương Xuân Phân thuyết phục thế nào mà theo lên trấn. Lúc , nàng ăn vận một y phục mới tinh, mặt còn điểm tô son phấn. Nếu tay áo quá ngắn, váy vặn thì cũng trông mấy phần xinh xắn.
Nàng mở miệng mua hai cái bánh. Diệp Gia đang bận rộn nên ngẩng đầu, chỉ thoăn thoắt hai cái bánh cho nàng . Làm xong, nàng gói giấy dâu đưa tới, ngẩng đầu lên đúng lúc đối diện với ánh mắt của Trương Xuân Phân.
Diệp Gia một tay cầm xẻng, một tay cầm đũa, xiêm y cũ kỹ lấm lem bụi bẩn, trông còn nghèo nàn hơn cả lão phụ nhân ở cửa thôn.
Đôi mắt nhỏ dài của Trương Xuân Phân lướt qua khắp Diệp Gia phá lên : "Ồ, đây chẳng là sống nổi ở Chu gia nên ngoài bán đồ ăn ? Sao chỉ một ngươi ? Tướng công của ngươi ? À, , vị tướng công khốn khổ của ngươi vẫn còn liệt giường, nửa sống nửa c.h.ế.t cơ mà."
Diệp Gia chẳng thèm bận tâm đến nàng , chỉ nghiêm mặt một câu: "Mười văn tiền." Trương Xuân Phân khoái trá, lẽ nàng trả tiền. thấy lão bản là Diệp Gia, nàng liền trả. Nực thật, nàng cầm đồ của Diệp Gia còn chi tiền ? Nàng nhét túi tiền trong vạt áo, cầm lấy bánh toan bỏ .
Mới hai bước, nàng Diệp Gia kéo tay : "Mười văn tiền. Ngươi thấy ?"
Động tĩnh bên lập tức kinh động đến những xung quanh, cả những kẻ gần hàng rào cũng sang. Chu Cảnh Sâm vốn dĩ đang chuyện với hai tráng hán, thấy sự việc bất thường liền tới. Trương Xuân Phân quen thói hống hách, mở miệng chỉ trích Diệp Gia hẹp hòi, rằng giữa tỷ mà đòi tiền, tựa như việc Diệp Gia đòi tiền là vô lý đến nhường nào.