Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trải qua sự mạnh bạo của Diệp Gia đêm qua, Chu Cảnh Sâm giờ đây vô cùng lo lắng cho nàng. Nha đầu ngốc nghếch to gan, c.h.ế.t còn sĩ diện, bày dáng vẻ hiểu vạn sự nhưng thực chất là hổ giấy. Hắn từng nhiều dặn nàng kiên nhẫn hơn, chớ quá e thẹn mà mắc sai lầm. nha đầu chẳng chịu lắng , còn cố chấp đến tận cùng. Giờ đây chịu đau mới sợ, nhưng vẫn cố gắng gượng chịu đựng: “Ngoan nào, thả lỏng tay , để tự tay cho nàng.”
Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là kẻ khổng lồ trong suy nghĩ, kẻ lùn trong hành động, cái lịch sử đen tối về sự hổ của Diệp Gia chắc chắn sẽ đời nhai nhai , chẳng chịu buông tha.
Chu Cảnh Sâm nuông chiều nàng hồi lâu, song riêng chuyện thể chiều nàng . Thấy nàng vẫn cố chấp kháng cự, liền dùng một tay siết chặt đôi tay của Diệp Gia đè lên đỉnh đầu nàng, tay còn như thể mọc thêm đôi mắt, tìm đến đai lưng của nàng, nhanh chóng cởi bỏ y phục của nàng. Sợ Diệp Gia hành động thành thật nào, liền dùng một chân đè lên nàng, cho nàng dậy.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn lấy t.h.u.ố.c mỡ từ trong túi , cúi đầu c.ắ.n lên lớp vải đỏ, nhẹ nhàng rút nút lọ .
Nút bình “ram” một tiếng bật , Diệp Gia chỉ thấy đôi mắt Chu Cảnh Sâm sáng rực một cách lạ thường qua tia sáng xuyên qua tấm giấy dán cửa sổ. Dáng vẻ môi vẫn còn c.ắ.n vật nọ, mà ánh mắt liếc nàng, quả thực vô cùng quyến rũ. Song, nàng chợt nhớ đến chuyện ngu ngốc , cơn đau bén nhọn dường như xé rách tất cả những cảnh tượng đẽ ướt át thành từng mảnh vỡ vụn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-416.html.]
"Ta đặc biệt tìm kiếm , cũng hỏi qua, quả nhiên thể dùng." Chu Cảnh Sâm hề nhắc đến việc t.h.u.ố.c mỡ là do dì Trình tìm từ ngõ Lê Hoa, chỉ công hiệu của nó quả thật phi phàm. Dù nàng chống cự cách nào, cũng khó lòng ngăn đôi tay thuần thục của , bất luận là chặn bên trái ngăn bên đều tài nào thoát .
Chu Cảnh Sâm đặt bình ngọc nhỏ lên đầu giường, khẽ ngậm nắp bình màu đỏ nơi khóe môi. Ngón trỏ của lướt nhẹ lấy một ít t.h.u.ố.c mỡ, thăm dò hạ xuống. Diệp Gia hổ đến mức những ngón chân cũng cuộn tròn . Sự chạm nhẹ như như khiến nàng tê dại cả da đầu. Chẳng rõ loại t.h.u.ố.c mỡ điều chế từ thảo d.ư.ợ.c gì mà khi chạm cảm giác mát lạnh thấu xương. Người vẫn cứ mò trong bóng đêm tĩnh mịch, khiến nàng dồn ép đến mức vành mắt ướt đẫm. Chu Cảnh Sâm chỉ thoa t.h.u.ố.c bên ngoài, mà còn dò dẫm tiến sâu bên trong. Khi thấy nhịp thở dồn dập và tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát từ nơi cổ họng Diệp Gia, cũng khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng: "Ngoan nào, đừng mời gọi !"
Mời gọi cái gì mà mời gọi chứ! Tên khốn nhà ngươi mời gọi ai mới ! Rốt cuộc là ai đang mời gọi ai đây! Diệp Gia ngượng ngùng uất ức, gắng hết sức kiềm chế để phát tiếng động lạ, cũng chẳng dám cựa quậy chút nào, cảm giác như nắm thóp nhược điểm. Cái tên Chu Cảnh Sâm thật chẳng khác nào ma quỷ đội lốt ! Hắn cứ trưng vẻ mặt của một chính nhân quân tử thanh tâm quả dục, động tác nhanh chậm, lời lẽ thì ý vị sâu xa nhưng dễ hiểu, thoa t.h.u.ố.c cho nàng. Vậy mà dám thoa t.h.u.ố.c cho nàng những hai !
Hắn xong việc, lập tức phủi tay dậy, lưng bước xuống giường một cách nhanh chóng. Diệp Gia tức giận đến mức quên cả mặc y phục, liền giơ chân đá thẳng một cước lưng . Chu Cảnh Sâm trúng một cước nhưng vẫn hề nhúc nhích, vẫn bất động giường. Hắn ung dung rút một chiếc khăn tay từ trong n.g.ự.c áo , thong thả lau sạch các ngón tay. "Ngoan nào, cứ thoa đều đặn bốn năm ngày là sẽ lành lặn." Cước đá của Diệp Gia chẳng đau đớn mảy may. Ngược , Chu Cảnh Sâm còn dễ dàng nắm lấy mắt cá chân của nàng, dùng chính chiếc quần lót lột để lau chân giúp nàng.