Diệp Đồng Sinh rể thứ ba đặc biệt mang tới tin tức tiểu Thanh Hà bình an vô sự, vui mừng đến độ mắt rưng rưng lệ: "Không thì , thì !"
Lão gia lẩm bẩm ngớt, khuôn mặt ủ dột của Diệp Đồng Sinh cũng tan biến nhiều phần. Lão liền phắt dậy, vội vã, bước luống cuống đến mức suýt chút nữa vấp ngã nơi bậc cửa: "Lão bà tử ơi! Lão bà tử ơi! Doãn An mang tin tức về , là tiểu tử Thanh Hà đang ở trấn Toái Diệp, ở bên cạnh đại ca! Vẫn bình an vô sự! Bọn chúng đều sống cả!"
"Trời cao phù hộ! Trời xanh mắt! Đây quả thực là trời cao đang rủ lòng thương xót Diệp gia chúng đó mà..."
Càng Diệp Tô thị vui mừng đến phát rồ tại chỗ. Diệp Tứ Muội đang hậu bếp rửa rau, phân loại gà vịt cùng thịt tươi. Nhìn thấy mẫu vui mừng đến , bèn vội vàng đặt đồ xuống, chạy trong phòng. Vừa nhắc nhở một câu rằng Diệp Tứ Muội cũng vẫn , nhưng lời đến miệng nuốt ngược trong.
Nàng khẽ lau vết nước còn vương tay, bước về phía cửa lớn. Lão phu thê Diệp Đồng Sinh và Diệp Tô thị mới phòng. lúc đó, Chu Cảnh Sâm liền mạch kể hết chuyện, tiếp tục báo tin Diệp Thanh Sơn điều đến Luân Đài, kể rõ cho hai vị trưởng bối . Đây là một đại hỷ sự, rạng rỡ gia môn tổ tông. Lời dứt, Diệp Đồng Sinh suýt chút nữa lập tức vội vã chạy đến phần mộ tổ tông để dâng hương khấn vái, dập đầu tạ ơn.
Chuyện , chuyện ... Trưởng tử nhà bọn họ! Từ nhỏ thông tuệ hơn , các trưởng bối trong thôn khen ngợi là Đại Thanh Sơn, nay thăng chức thành giáo úy, điều đến Luân Đài nhậm chức quan! Đại hỷ sự lớn tày trời ập đến, khiến hai lão phu thê suýt nữa vui mừng đến ngất .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chuyến đến Diệp gia, từ đầu đến cuối cả nhà đều ngập tràn trong niềm hân hoan.
Diệp Đồng Sinh giờ đây Chu Cảnh Sâm, thấy khắp nơi đều ý, chỉ cảm thấy rể thứ ba mang tới tin lành, khiến cả rạng rỡ hẳn lên. Ngay cả Tiểu Bát cùng song nhi với đôi mắt trong xanh mà Diệp Tứ Muội dẫn tới, lão gia cũng thấy đáng yêu khôn xiết. Buổi trưa, dĩ nhiên các nam nhân dùng bữa trong nhà chính, còn chúng nữ nhân thì Diệp Tô thị dẫn hậu bếp dùng chút canh thừa. Diệp Gia dĩ nhiên động đũa. Diệp Tứ Muội lấy lạ, nhưng khi ăn hai đũa động đũa thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-404.html.]
Từ khi nàng gả cho A Cửu, còn ở hậu bếp dùng cơm. Sau nương nhờ tỷ tỷ, ở trong nhà tỷ , nàng gì nấy. Ngày thường dùng bữa đều là ở bàn ăn, uống rượu, Dư thị cũng cho nàng uống.
Thuở xưa, nàng từng cảm thấy việc dùng cơm thừa gì uất ức, nhưng giờ đây, trong lòng dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi.
Yến tiệc kéo dài cho đến khi đêm xuống, mới đành lòng tiễn đưa nữ nhi và nữ tế hồi phủ. Chu Cảnh Sâm và A Cửu đều chuốc chút rượu, ở hai bên khoang xe mà chẳng ai một lời nào. Trong lòng A Cửu ôm một đứa bé ngủ say, Diệp Tứ cũng ôm một đứa bé khác. Cả hai đều tựa mà ngủ gật. Diệp Gia đỡ lấy Chu Cảnh Sâm, chẳng rõ là thật sự say đến hồ đồ, là cố tình. Cả liền như chui lọt lồng n.g.ự.c nàng.
Diệp Gia cảm thấy cánh tay đè lên n.g.ự.c , tư thế quả thật chút ngượng nghịu. Vừa ngước mắt lên, nàng thấy trong tay tự lúc nào cầm một gói giấy nhỏ.
"Là đồ gì ?" nàng khẽ hỏi.
Đôi môi Chu Cảnh Sâm cọ xát da gáy Diệp Gia, thở nóng bỏng chạm đến khiến nàng giật khẽ rụt : "Điểm tâm."
Diệp Gia nghi hoặc tiếp nhận, bên trong là một gói bánh xốp nhỏ.
Nàng mở c.ắ.n một miếng, đột nhiên thấy phía đối diện tiếng động. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Diệp Tứ trừng mắt ngạc nhiên. Diệp Gia nghĩ bụng, nàng ban ngày còn cho con bú, e rằng cũng chẳng dùng bao nhiêu.