Chu Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, gì.
Làm xong hai trăm chiếc bánh, sáng sớm ngày hôm , khi trời còn rạng, họ ngoài.
Mẹ chồng nàng dâu hai đến cổng chợ ngói trong trấn. Có lẽ trời còn sớm, nên đến nhiều. Đợi chừng một nén nhang, phía đông phía tây dần tụ tập. Dư thị kinh nghiệm từ hôm qua, giờ đây còn ngại ngần gì nữa. Bà cùng Diệp Gia bày bếp ven đường từ sớm, tay chân thoăn thoắt hỗ trợ nàng bên cạnh. Những vị khách hôm qua từng nếm thử, bánh bột ngô nhà ngon, chẳng cần rao hàng cũng vội vã kéo đến.
Người tiền thì mua ba bốn chiếc. Kẻ túi tiền eo hẹp, mua một chiếc cũng đủ lót . Trước tiên, nàng đưa mấy chiếc bánh cho hai tráng hán canh cửa ở hàng rào. Dư thị về, híp mắt đếm tiền.
Sáng nay, việc bán hàng còn thuận lợi hơn cả hôm qua.
Diệp Gia rán bánh trò chuyện với . Trong việc ăn, điều cốt yếu là luôn giữ nụ tươi tắn đón chào khách hàng. Việc buôn bán phát đạt thu hút sự chú ý của nhiều . Bên cạnh đó, một hán tử vác gánh gần, tò mò trong nồi, đùa hỏi Diệp Gia rằng cái nồi nàng lấy từ , trông thật kỳ lạ. Diệp Gia chỉ úp mở cho qua, hán tử hỏi gì bèn gãi đầu về.
Chốc lát, hàng rào bên mở , lục tục . Sau khi biếu hai chiếc bánh bột ngô, chồng nàng dâu hai cũng coi như yên vị ở một góc.
Nhìn thấy những đồng tiền liên tục ném trong bát, Dư thị khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Hai trăm chiếc bánh, chỉ trong hơn một canh giờ bán hết sạch. Bởi vì phần lớn là mua lẻ tẻ, đếm sơ sơ cũng hơn một ngàn một trăm văn tiền. Tổng cộng một lượng một đồng bạc.
Với tiền lớn như , bạc bỏ trong nhà kiếm về hơn phân nửa. Ngày mai thể mua sắm những thứ cần thiết trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-39.html.]
Dư thị kích động đến mức tay run rẩy, ghé sát Diệp Gia nhỏ giọng hỏi: “Sao mà món bán chạy đến thế? Ta cứ tưởng ở trấn Lý Bắc là nghèo, chẳng ai mua đồ ăn vặt. Nào ngờ việc buôn bán dễ dàng đến …”
“Phải ?” Diệp Gia tắt bếp, móc than xám bên trong , đáp: “Người dân coi lương thực là điều trọng yếu nhất, quanh năm bận rộn cũng chỉ để lo cho cái miệng.”
Lời tuy vẻ thô thiển, nhưng chẳng thô thiển chút nào. Chẳng sống chính là để duy trì sự sống , mà sự sống thì cần ăn.
Dư thị sửng sốt hồi lâu, bà ngờ chẳng hiểu thấu đáo bằng một cô gái mới mười mấy tuổi. Bà cẩn thận giấu chiếc bát nhỏ đựng tiền trong ngực, cùng Diệp Gia đẩy xe rời khỏi chợ ngói.
Diệp Gia liếc y phục cũ nát bà, đoạn cúi đầu xem . Cuối cùng, nàng đành nén suy nghĩ mua y phục mới.
"Nương, trong nhà còn nhiều lắm." Năm mươi cân bột mì nhà thể ăn ba tháng, nhưng nếu buôn bán bánh thì mấy khả quan. Càng nhiều bánh thì càng tốn bột nhanh chóng. Diệp Gia kéo Dư thị thẳng đến tiệm lương thực, một mua một trăm cân bột mì.
Dư thị hiểu rằng ăn cần bỏ vốn, bỏ vốn thì lời? Mua bột mì, củ cải cũng mua. Dầu muối tương dấm cũng thể thiếu. Đồ càng nhiều, chỉ dựa hai đẩy xe đẩy e rằng xuể, tất nhiên tìm xe kéo.
Diệp Gia để Dư thị ở ven đường, thì mượn một chiếc xe bò. Kết quả tới điếm cho thuê xe bò bên , chạm mặt cố nhân. Trương Xuân Phân Diệp Trương đưa về nhà đẻ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi