"Nếu thể tìm để hỏi về việc , thì cứ hỏi ." Vốn dĩ tối qua Diệp Gia cho , nhưng vì say nên nàng lãng quên chuyện mất. Giờ đây nghĩ tới, đương nhiên hỏi cho rõ ràng.
Ngược , Chu Cảnh Sâm hề Dư thị , lúc chỉ trầm tư một lúc, gật đầu : "Đừng lo lắng, sẽ tìm đến hỏi thăm cho."
Nhắc mới nhớ, khi thị trấn Lý Bắc tấn công, nhiều thôn làng bên chịu thiệt hại nặng nề. Là một thôn làng ở phía Tây Bắc, đương nhiên nhà họ Diệp sẽ là nơi ảnh hưởng đầu tiên. Lần nhà họ Diệp xảy chuyện gì, đương nhiên là bởi vì Chu Cảnh Sâm đặc biệt chào đón bọn họ, đặc biệt chăm sóc bọn họ. Kiếp coi Diệp Gia là thê tử, thể bỏ qua chuyện sinh tử của gia tộc, nhưng kiếp thể như nữa.
"Tiểu sẽ việc gì ." Trước lúc hỗn loạn, vì đặc biệt tìm chăm sóc bọn họ, đương nhiên Chu Cảnh Sâm nắm rõ tình hình của bọn họ: "Hãy thư thái ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm khẳng định như , Diệp Gia cũng nhẹ nhõm gật đầu: "Được."
Nói đoạn, Diệp Gia còn nhiều việc cần . Nhìn Chu Cảnh Sâm chấp bút miệt mài cúi đầu, nàng khẽ chậc một tiếng. Chẳng nên chỉ y phục mà vội vàng đoán định tâm tính nam nhân . Trông y ăn vận chỉnh tề, tóc tai chải chuốt tỉ mỉ, tựa hồ như kẻ màng nữ sắc, tu hành khổ hạnh. Thế nhưng thấy dấu vết nơi cổ y, trong đầu Diệp Gia tràn ngập ý nghĩ về dáng vẻ phóng đãng của y đêm qua trong bếp.
Nhận ánh mắt nàng vài phen vương vấn, Chu Cảnh Sâm khẽ cúi mặt, khóe môi chậm rãi nhếch lên: "Có điều gì cứ thẳng thắn bộc bạch."
"Đầu mùa xuân năm , cần tìm một đáng tin cậy theo Trình gia đến Tây Vực một chuyến." Diệp Gia ngắn gọn trình bày sự tình: "Ban đầu định nhờ A Cửu, cũng đề cập điều đó với một . việc lựa chọn luôn chứa đầy bất trắc, nếu A Cửu chuyện ngoài ý khác, nơi đây còn ai đủ khả năng gánh vác, lúc đó đành tự ."
Lời còn dứt, Chu Cảnh Sâm dừng tay chấp bút, ngẩng đầu lên: "Nàng còn một ư?”"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-383.html.]
"Nếu thực sự ai xung quanh thể nhận trọng trách , trừ , e rằng ai thể đảm đương."
Chu Cảnh Sâm khẽ nheo mắt .
Diệp Gia rõ ánh mắt của ngụ ý điều gì, nhưng khi chằm chằm như luôn khiến nàng cảm thấy chút tê dại khôn tả.
Giây lát , cụp mắt xuống, thấp giọng : "Nàng đừng khinh suất liều ! Trên đường đến Tây Vực, đám mã tặc lớn tuy dẹp yên, nhưng điều đó nghĩa là còn nguy hiểm. Bọn cướp nhỏ và những kẻ ngoại bang đến từ Tây Vực với ý đồ bất chính vẫn ngang ngược hoành hành. Đường thì gập ghềnh cát bụi, hoang vu vắng vẻ, trèo đèo lội suối, đối mặt với dã thú hoang tàn. Ngay cả khi ai thế nàng, nàng cũng đừng nghĩ đến chuyện tự đến đó."
Diệp Gia: “...”
"Cứ để A Cửu ." Chu Cảnh Sâm đặt bút xuống với lực mạnh, phát một tiếng "cạch", đoạn đưa tay vuốt cằm: "Khoảng ngày 23 tháng Chạp âm lịch, sẽ thời gian rảnh. Ta nhờ giúp một tay trong thời gian . Hắn sẽ đến Luân Đài trong hai ngày tới, nên cùng lắm chỉ mất ba bốn ngày thôi."
Diệp Gia ngờ chuyện dính dáng đến Chu Cảnh Sâm: "Chẳng lẽ việc A Cửu bận rộn lâu ngày là do ?"
"Hả?" Chu Cảnh Sâm cách miêu tả cường điệu của nàng chọc : " , là do ."
Diệp Gia hỏi bảo những gì. nàng nghĩ , lẽ vẫn liên quan đến vấn đề nơi cư ngụ.