Có lẽ hiểu rằng, dù Chu gia dư dả về tiền bạc, nhưng những trong phủ tuyệt đối kẻ dễ dàng khống chế, bởi mới trở nên ngoan ngoãn hơn.
Hắn Diệp Gia hề ưa , nên cũng chẳng dám đến gần nàng nữa. Diệp Ngũ và Diệp Tứ giờ vẫn luôn đồng lòng cùng tỷ tỷ, nên Lâm Trạch Vũ nịnh hót Diệp Ngũ cũng chẳng thành. Ngày thường, chỉ thể theo lão Tôn những công việc chân tay vặt vãnh như quét tuyết, chẻ củi, nhặt củi khô và nhóm lửa.
Kỳ thực, cũng thông minh, học một là thấu hiểu. Từ quy củ đến đạo lý, điều đều thông suốt, xét cho cùng là bởi đây khi còn ở nhà chủ nhân, từng theo trưởng tôn phủ học . Chẳng qua hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ mà thôi. Thực tế, , , đưa bàn tính cũng gảy thuần thục. Chỉ vì nhận thấy đám Chu gia vẻ thiện lương nên mới đ.â.m kiêu ngạo, hếch cái mũi lên trời. Chỉ cần kiềm chế tâm địa xảo quyệt của , an phận những việc nên là đủ.
Ban đầu, Dư thị thấy bên cạnh Diệp Gia còn khuyết một thư đồng. Về , khi ăn lớn, công việc chắc chắn sẽ chồng chất, nàng ắt cần một thư, chữ để trợ giúp. Thấy Lâm Trạch Vũ đầu óc linh hoạt, bà liền bảo Diệp Gia xem xét xem tiểu tử thể dùng chăng.
Diệp Gia mỉm đáp: "Nương đừng vội. Giờ đây mới đầy hai tháng, thể thuận lợi ? Nương cứ an tâm , trong lòng con tính toán cả ." Diệp Gia đương nhiên hiểu rõ, khi việc kinh doanh của nàng phát triển, ắt sẽ cần trợ giúp, một tuyệt nhiên thể cáng đáng hết việc. Song phân xưởng của nàng vẫn hoạt động, nàng bèn tiếp lời: "Việc tương lai lập kế hoạch từ sớm quả sai, nhưng cũng chẳng cần quá sớm như . Nếu quả thật , sẽ chi một khoản tiền lớn mời tài từ bên ngoài về dùng cũng muộn."
Dư thị cũng chỉ đưa vài lời khuyên nhủ, chứ yêu cầu bắt buộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-364.html.]
Hầu hết các quản sự của thế gia đều xuất từ hàng gia bộc. Trước đây, ở Cảnh Vương phủ cũng , hai ma ma quản gia giúp đỡ Dư thị đều là những tài giỏi, các nô tài cấp hai trở lên cũng mời từ bên ngoài về, tất thảy đều là gia bộc trong nhà. Đương nhiên, Dư thị sẽ cảm thấy những nô tỳ khế dễ kiểm soát hơn.
Dư thị khẽ : "Thôi ." Bà cũng thích khoa tay múa chân: "Chỉ cần Gia Nương trong lòng thấu rõ là ."
Tiểu tử Lâm Trạch Vũ , Diệp Gia cũng chẳng bận tâm mấy. Chỉ còn non nửa tháng nữa là tới Tân Niên, trong phủ cũng nên chuẩn tươm tất. Đây là năm đầu tiên Diệp Gia đón Tết khi nhập thế, nàng vẫn mong mỏi thể một trải nghiệm thật trọn vẹn.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong hầm nhà vẫn còn thức ăn, chỉ là thịt dự trữ chẳng còn bao lăm. Diệp Gia khỏi đưa mắt chăm chú ngắm ba con dê trong nhà. Dê sinh dê con tháng mười, điều từ tới nay Diệp Gia từng . Đây là đầu tiên nàng tường tận rằng giống dê mất năm sáu tháng hoài thai, mỗi lứa đẻ đôi. Quả thực, nàng học hỏi thêm vô vàn điều mới lạ. Thuở ban đầu khi mua hai con dê, nàng còn lầm tưởng chúng giống như gà vịt, cho rằng chúng cả đời chỉ sinh một lứa mà thôi...
"Thẩm nương, đừng ăn Be Be." Nhuy Tả Nhi thấy ánh mắt Diệp Gia đàn dê thì kinh hãi : "Nhà vẫn còn cần sữa của nó mà..."
"Không ăn, ăn." Diệp Gia xoa đầu cô bé, trong tiếc nuối dời ánh mắt sang chuồng gà trong góc tường. Đàn gà mua khi chuyển đến trấn Đông Hương, chỉ ba tháng thể đẻ trứng. Có ông Tôn chăm sóc, từng con một béo đến mức chân cẳng nặng nề. Hơn mười con gà mái ngày ngày đẻ trứng, quả thực khiến kinh ngạc.