Lần , Chu Cảnh Sâm chỉ lập đại công, mà còn cứu sống vô trong gia đình các binh sĩ.
Diệp Gia nào nội tình đó. Nếu nàng , hẳn sẽ vô cùng vui mừng.
Chu Cảnh Sâm nhanh chóng đến nơi. Liễu Nguyên cũng theo y. Vừa tin Diệp Gia đến mang đồ ăn, Liễu Nguyên lập tức vô cùng sốt sắng đề nghị giúp đỡ. Chu Cảnh Sâm vốn lười nhác chẳng thèm bận tâm đến , đành mặc kệ theo.
Khi bọn họ tiến đến, thấy hai cục tròn vo , Chu Cảnh Sâm khỏi bật , ánh mắt cong cong: "Nàng món gì ngon lành ?"
"Chỉ là một chút điểm tâm nhỏ mà thôi." Diệp Gia liền đưa chiếc túi lớn trong tay cho y, liếc Diệp Ngũ trao chiếc hộp còn cho Liễu Nguyên: "Món phần nhiều, nếu ăn hết thì hãy chia cho những bên cùng thưởng thức. Thứ chẳng thể để lâu, chớ keo kiệt mà giữ riêng một ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Chu Cảnh Sâm khẽ đáp: "... Được thôi."
Hắn đưa tay đón lấy. Khi đến gần, mũi Diệp Gia thoảng ngửi thấy mùi hương hoa lê nhàn nhạt . Diệp Gia phản ứng mau lẹ, vươn tay nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm, cất giọng tra hỏi: “Chẳng lẽ thuận tay dùng t.h.u.ố.c mỡ của thoa lên mặt ?”
Lời dứt khoát của nàng thốt , lập tức khiến hai cặp mắt trố tròn kinh ngạc.
Liễu Nguyên mặt đực .
Diệp ngũ ngây .
“…” Mặt Chu Cảnh Sâm chợt ửng đỏ. Y khẽ ho khan một tiếng, tự nhủ: Lấy đồ của nương tử, cũng thể tính là thuận tay ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-359.html.]
Nhận thấy quanh đó bao ánh mắt đang lén lút dòm ngó, Liễu Nguyên rõ ràng đang khoanh tay xem kịch vui, Diệp Gia bèn ý giữ chút thể diện cho Chu Cảnh Sâm. Dù cho vị phu quân dường như chẳng hề bận tâm đến những lễ nghi phù phiếm , nhưng khi ngoài, nhất là cấp kề bên, vẫn chú ý giữ chừng mực, chớ nên hành xử quá mức tùy tiện. Diệp Gia đưa mắt liếc Liễu Nguyên, kẻ đang cố sức lắng , đoạn nàng khẽ mím môi, hắng giọng mấy tiếng. Bàn tay đang nắm lấy cổ áo Chu Cảnh Sâm bèn chuyển sang vuốt ve nhẹ nhàng, nàng cất lời: “Chàng nhớ dùng bữa sớm một chút, đừng vì thế mà lơ là luyện tập. Chúng xin cáo lui .”
Dứt lời, Diệp Gia liền kéo Diệp ngũ , kẻ đang lén lút liếc trộm tỷ phu, lưng rời gót.
Diệp ngũ còn đôi phần mơ màng, trong lòng nàng , tỷ phu vốn là dễ chọc ghẹo, nào ngờ lúc lén lút dùng t.h.u.ố.c mỡ của tỷ tỷ thoa lên mặt . Trời ơi! Hóa tỷ phu nhờ dung mạo để gây dựng sự nghiệp ? ngẫm cũng , tỷ tỷ của nàng tài cán đến thế, cách kiếm tiền, thì nhà tỷ phu “nhất cùng nhị bạch” (nghèo rớt mồng tơi) hẳn thể chỉ dựa mỗi vẻ ngoài ?
Diệp ngũ cúi đầu suy tư chốc lát, cảm thấy lĩnh hội thêm điều gì đó. Nàng nắm chặt tay, quả quyết : “Tỷ tỷ, nhất định sẽ kiếm thật nhiều ngân lượng!”
Diệp Gia khẽ giật . điều đó cũng ngăn nàng bật đồng tình: “Quả đúng như , cũng nghĩ tựa như .”
Đôi tỷ lúc mỉm , hiếm hoi tâm ý tương thông, cùng sánh bước hồi Chu gia.
Chu Cảnh Sâm nào hình tượng của y trong lòng Diệp ngũ phút chốc sụp đổ tan tành, đồng thời y cũng chệch xa khỏi những lý tưởng mà nàng hằng nuôi dưỡng. Y cùng Liễu Nguyên mang theo hộp đồ ăn lớn trở về doanh trướng. Giờ đây y cấp riêng một doanh trướng theo chức quan. Hai đặt đồ lên bàn, vén lớp áo khoác bông phủ bên ngoài, hương thơm nức mũi liền tức thì lan tỏa khắp nơi.
Liễu Nguyên ăn thịt lợn gân suốt nửa tháng nay, bởi thế hai mắt y sáng rực, háo hức chằm chằm chớp.
Mở hộp đồ ăn , những món chiên bên trong vẫn còn nóng hổi. Nhờ bọc trong áo bông dày nên chẳng hề nguội lạnh chút nào, đặc biệt là món hầm mới nấu vẫn còn bốc khói nghi ngút. Chu Cảnh Sâm đưa mắt một hộp ba tầng, cùng hai hộp sáu tầng đầy ắp món ăn. Xem chừng bọn họ chẳng thể nào dùng hết ngần thức ăn . Y bèn ngước mắt Liễu Nguyên vẫn sững như một cây cột giữa doanh trướng, chịu rời , đoạn : “Nếu dùng, thì hãy gọi Ngọc Sơn, Trát Ba Đồ cùng những khác đến đây .”
Liễu Nguyên e rằng lát nữa đồ ăn sẽ nguội lạnh mà khó dùng, bèn vội vã ngoài gọi . Y chợt nhớ tới lời Diệp Gia từng dặn, rằng món để lâu sẽ sinh mùi khó chịu.