Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Gia tuy từng nghĩ đến chuyện mở tửu lầu, nhưng cũng là điều bất khả thi. Việc ăn mà nàng toan tính chắc chắn chỉ dừng ở mỗi cửa hàng xà phòng thơm. Sau , khi việc buôn bán mở rộng, ắt sẽ lấn sân sang nhiều lĩnh vực khác nữa. Một tửu lầu chuyên chế biến món ngon cũng khéo hợp với sở thích của nàng. Ngũ lý tưởng , nàng đương nhiên hết lòng khích lệ, dù quả thực thiên phú trong phương diện bếp núc: "Nếu năng lực nghĩ đủ loại món ăn, khiến bất kỳ ai từng nếm thử đều khắc khoải ăn , thì tỷ sẽ mở tửu lầu cho . Gia đình vốn cũng kinh doanh mảng ẩm thực, nay mở rộng thêm cũng chẳng điều gì khó khăn."
"Tỷ hứa đó nhé!" Đôi mắt Diệp Ngũ Muội chợt lướt qua một tia sáng rực rỡ: "Muội khắc ghi lời tỷ lòng ."
Hai tỷ đang khúc khích đùa, bỗng từ bàn bên cạnh, cách tấm bình phong ngăn cách, truyền tới một câu chẳng chút khách khí: "Thời nay, khẩu khí của các tiểu cô nương đều lớn đến ? Mới nấu vài năm mà dám khoe khoang tài nghệ hơn cả đầu bếp của lão đây?"
Hai tỷ Diệp Gia thoáng chút sửng sốt, ngỡ lời về ngoài, nên cũng chẳng bận tâm.
Ấy mà, chính sự thờ ơ để tâm của hai tỷ khiến lời lẽ của kẻ càng thêm phần vô lễ, tiếp tục năng cộc cằn quái gở.
Nụ gương mặt Diệp Gia lập tức cứng đờ. Nàng đưa mắt về phía bàn bên cạnh, xuyên qua lớp voan mỏng của tấm bình phong. Trên chiếc bàn sát vách , bốn năm đang an tọa, trong đó một nam nhân trung niên cao lớn vạm vỡ cũng đang hướng ánh mắt xuyên qua bình phong, về phía bên . Mấy ở bàn chẳng rõ là ai với ai, dung mạo thì dường như tuổi tác ai nấy cũng khá cao. Nam nhân trung niên cao lớn trong đó, sắc mặt cũng chẳng lấy gì vui vẻ.
Diệp Ngũ Muội chớp chớp mắt, đưa mắt về phía Diệp Gia. Diệp Gia khẽ nhíu mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-346.html.]
Đôi mắt Liễu Nguyên cũng nheo . Miệng vẫn còn đầy cơm, kịp nhai xong nên tiện cất lời.
Bọn chi mười lượng bạc tới tửu lầu dùng bữa, cốt là để thưởng thức mỹ vị, dù cũng là đầu tiên cả thảy bọn đến Luân Đài. Diệp Gia cũng chẳng tâm tư nào khác, chỉ mong nếm thử chút mỹ thực bản xứ. Hai tỷ họ vốn dĩ đang hàn huyên đôi câu chuyện riêng tư, cho , cảm thấy vui là đủ . Nào ngờ, khiến kẻ khác bất mãn.
Hai tỷ ai cất lời, nhưng kẻ cứ bám riết buông: "Sao tiểu cô nương chẳng chẳng rằng nữa thế? Vừa chẳng còn chê bai món ăn ngon ?" Diệp Gia khẽ nhếch khóe môi. Ngọt thì ngọt, nhạt thì nhạt. Lời thật lòng, há chẳng phép ?
Diệp ngũ phần thái độ hung hăng của kẻ dọa sợ. Nàng khẽ "lách cách" một tiếng đặt đôi đũa xuống, đôi tay nắm chặt hồi lâu vẫn chẳng cho .
Sắc mặt của Diệp Gia cũng trầm xuống, nàng dậy, thức ăn còn dư bàn cũng chẳng buồn động đũa.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khi rời nhà ngoài, nàng cũng dây dưa thị phi, định kéo Diệp ngũ rời . Một tiểu đồng choai choai từ bàn bên bước , thoạt hẳn là một học đồ. Tiểu đồng chặn hai họ , Diệp Gia nhịn mà châm chọc một câu: "Làm ? Bọn là thực khách bỏ tiền dùng bữa, cảm thấy món ăn tư vị tầm thường, một lời há chẳng ? Đây là kẻ hầu của lão gia quan nhân nhà ai mà hành xử ngang ngược đến ?"