Nàng thuở nhỏ lớn lên ở trấn Lý Bắc, địa phương xa nhất từng chính là chợ ở trấn . Sau lớn mật theo Diệp Gia đến trấn Đông Hương, nhưng mà chỉ quanh quẩn trong trấn. Đây là đầu nàng rời khỏi trấn, đến nơi xa hơn: "Tỷ, tỷ xem thành trấn bên ngoài hơn nhiều so với bên chúng ? Có cũng sẽ đông đúc hơn nhiều ? Nghe Tứ tỷ bên Luân Đài nhiều quan lớn, nhiều quý nhân ở, cũng quý nhân ..."
"Có thể nữa?" Mặc dù Diệp Gia cảm thấy lạnh, nhưng vẫn yêu cầu Ngũ thả mành cửa sổ xe xuống, "Cũng chỉ là một cái mũi hai con mắt mà thôi. Mọi đều khá giống , chừng còn bằng ngày thường."
Ngũ Diệp Gia khen mà đôi má ửng hồng, vui vẻ rụt rè : "Tỷ tỷ từng thấy họ , mà tỷ ?"
"Tỷ rõ mà." Diệp Gia khẽ hắt một cái, vội vàng xoa xoa tay.
Diệp Ngũ Muội nàng hắt , tức thì hạ tấm mành cửa sổ xe xuống, chẳng buồn bên ngoài nữa.
Cùng lúc đó, những cưỡi la cưỡi ngựa theo cùng ở bên ngoài chợt phát giác chút bất thường, súc vật đều nôn nóng lạ thường. Tuy rằng gió tuyết, nhưng khắp nơi tuyết trắng xóa một màu, chẳng rõ vật gì. Trong lòng bọn họ luôn thấy chút bất an, một trong đó thúc ngựa đến mặt A Cửu, cất tiếng hỏi: "Đầu lĩnh, cứ cảm thấy chút chẳng ."
Đương nhiên A Cửu cũng nhận điều dị thường. Súc vật nôn nóng bất thường chỉ thể rõ một chuyện, là trong tuyết dã thú ẩn nấp.
Điều vốn là lẽ thường tình, mùa gió tuyết dày đặc như thế , nhiều dã thú ở sâu trong núi tìm thức ăn sẽ liều lĩnh hơn. Chúng sẽ xuống núi xa hơn, đến những nơi rộng lớn hơn để săn mồi. Dã thú đói bụng trong thời gian vô cùng nguy hiểm, A Cửu ngẩng đầu trời.
Sắc trời còn sớm, cách thành trấn thể dừng chân kế tiếp quá xa xôi, tiện thể lên tiếng: "Chớ hoảng sợ, hãy vây xe la ở giữa, cứ yên lòng mà là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-330.html.]
Kẻ thường xuyên núi săn b.ắ.n đương nhiên sẽ dạn dày kinh nghiệm, còn Lâm Trạch Vũ nóc xe sợ đến sắc mặt trắng bệch. Hắn run rẩy thu đôi chân thõng xuống lên, ánh mắt ngừng ngắm cửa xe đóng chặt, chui trong.
"Ngồi cho vững!" A Cửu cũng chẳng hề thương xót một kẻ ngoài cuộc. Khi bằng tuổi Lâm Trạch Vũ cầm đao sát nhân , "Chốn đó là nơi ngươi thể bước ?"
Tính tình của Lâm Trạch Vũ điển hình là loại ăn mềm ăn cứng, chỉ cần hiền lành với một chút là sẽ thuận thế mà lấn tới. Diệp Gia cùng Diệp Ngũ Muội, Diệp Tứ Muội thói quen sai bảo nô bộc, Lâm Trạch Vũ liền giả điếc giả câm mà ham ăn biếng . A Cửu chút lưu tình, liền dám giả điếc giả câm giả đáng thương nữa. Khóe miệng lẩm bẩm vài như điều gì, nhưng đối diện với đôi mắt xanh biếc sắc bén tựa mèo của A Cửu, đành ngậm miệng nuốt lời về.
A Cửu vung roi ngựa, xe la càng lúc càng nhanh.
Diệp Gia và Diệp Ngũ Muội trong thùng xe đều xóc nảy đôi chút, song cũng chẳng mấy để ý. Dù trời lạnh giá, đường xá đều đọng tuyết nên việc di chuyển chẳng tiện lợi chút nào. Để thể đến điểm dừng chân kế tiếp khi trời tối đen, A Cửu phán đoán riêng của .
Súc vật càng lúc càng nôn nóng, con la phía nhịn khua chân, ngửa mặt lên trời hí vang. Cuối cùng hai bảo vệ xe la rút bội đao đeo nơi thắt lưng, giữ ngựa dùng ánh mắt nhanh chóng trinh sát bốn phía. Song lớp tuyết đọng dày đặc thực sự cản trở tầm mắt. Nếu là đám dã thú thể hình nhỏ bé , ví như sói, báo hoa.
Nếu là báo hoa thì còn may mắn, bởi báo hoa thường một . nếu là sói thì nguy khốn, mỗi gặp sói đều là cả một bầy.
"Đầu lĩnh." Người phía dám thả lỏng cảnh giác, những kẻ hai bên xe la thúc giục tọa kỵ của , tiến lên phía : "Có chúng cận kề ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi