“Nếu việc chính thức như thì để trở về với đám một tiếng.” A Cửu cầm khế thư lập thành, để lộ hai chiếc răng nanh.
Diệp Gia ngoại trừ bốn từng gặp mặt thì từng tiếp xúc với những khác trong nhóm bọn họ. nàng cũng tuổi tác của đám chẳng lớn là bao, đều là thanh niên trẻ tuổi. Lập tức gật đầu: “Huynh cứ chuyện, việc vô cùng cấp thiết, chờ trận tuyết lớn ngừng, chúng sẽ bên ngoài tìm nguồn cung cấp.”
Buổi tối A Cửu cũng dùng bữa tại gia, với Diệp Tứ Muội một tiếng lập tức rời .
Diệp Gia thật vất vả mới giải quyết thỏa những sự tình , trời tối đến độ đưa tay chẳng thấy rõ năm ngón. Ngũ Muội sớm chuẩn cơm nước xong xuôi, học Diệp Gia xào một đĩa thịt dê, hương vị cay nồng. Mùa đông trời lạnh, thêm món bánh luộc nóng sốt. Đây là món Diệp Gia trổ tài một lượt lúc lười nhác. Diệp Ngũ Muội thấy học , đầu tiên nhưng mùi vị ngon.
Bọn họ đang chuẩn dùng bữa thì Chu Cảnh Sâm từ bên ngoài bước với đầy hạt tuyết.
Giờ đây Điểm Điểm cao đến ngang hông , mùa đông đến bộ lông xù lên. Lông xù giống như bung nở, nó trông mập mạp hơn. Nghe thấy động tĩnh thì giật giật lỗ tai, mắt mở, hề ý định dậy.
Diệp Gia xuống bàn, đặt chân bộ lông mềm mại của Điểm Điểm. Không thể , lông dày đúng là ấm áp.
Cánh cửa chính khép hờ, bỗng “két” một tiếng hé mở.
Diệp Gia ngẩng đầu, lớp tuyết đọng lông mi của Chu Cảnh Sâm. Không từ đến, y phục rách tả tơi. Cánh tay và vạt áo lấm lem bùn đất, khiến Diệp Gia ngẩn ngơ đôi chút. Đèn đuốc chiếu , ánh nến, đôi mắt Chu Cảnh Sâm ánh lên vẻ trong suốt lạ thường: “Ta y phục.”
Lúc Dư thị mới chú ý đến dáng vẻ tiều tụy , buông đũa lên: “Con chuyện gì mà thành nông nỗi ?”
“Xảy chút chuyện nhỏ, đó vài ngày bắt một đám gian nhân chạy trốn.” Chu Cảnh Sâm mơ hồ : “Không thương.”
“Gian nhân? Bọn gian nhân bắt còn thể trốn thoát?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-323.html.]
“Ừm.” Đôi mắt Chu Cảnh Sâm u tối hẳn , cúi đầu đáp một tiếng. Hắn nghiêm túc phân phó: “Trong dạo gần đây nhớ để mắt tới đám hài tử trong nhà.”
Dư thị cau mày, thoáng qua Diệp Gia.
Diệp Gia dứt khoát buông bát đũa, dậy định bước sang. Thấy Chu Cảnh Sâm đẩy cửa gian phòng từng ở, nàng chớp chớp mắt. Dư thị nhịn cong khóe mắt lên. Không ai nhắc chuyện hôm nay đổi phòng.
Quả nhiên mới ngó thoáng qua vội vã lùi , đầu về phía , Chu Cảnh Sâm trong lòng khẽ hẫng một nhịp: “Chuyển phòng?”
“Ừm.” Diệp Gia cất lời, Dư thị đoạt . Diệp Gia thấy bà đáp lời thì cầm đũa gắp một miếng thịt cho miệng, nhai nuốt chậm rãi. Lúc lời Dư thị mấy dễ , ít nhất đối với cốt nhục của bà , lời chẳng lọt tai là bao: “Thấy con sinh lòng phiền muộn, nên dứt khoát tháo dỡ luôn gian phòng , dọn hết đồ đạc của con .”
Chu Cảnh Sâm: ‘…’
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Hắn vẫn đinh ninh nương những lời chỉ là chọc tức , nào ngờ bà thật sự sai chuyển đồ đạc của ngoài. Trong lòng Chu Cảnh Sâm khỏi dấy lên chút phiền muộn, ánh mắt vô thức dừng dung nhan Diệp Gia.
Diệp Gia khe khẽ c.ắ.n đôi đũa, im lặng , tuyệt nhiên ý định cất lời giải thích lấy nửa câu.
Chợt khựng đôi chút, bỗng đưa tay khẽ vuốt khóe môi nàng.
Trước tầm mắt của Diệp Gia, dùng khớp giữa ngón trỏ nhẹ nhàng miết qua đôi môi .
Diệp Gia giả vờ như chuyện chẳng liên quan gì đến , song da đầu bất giác căng chặt, vành tai cùng gò má vô thức nóng bừng. Nàng vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên, thẳng mắt . Chu Cảnh Sâm rũ mi mắt xuống, bộ dạng chút bối rối cùng vẻ mặt hiu quạnh, chẳng hiểu thoáng hiện vẻ tủi . Hắn khẽ hé môi như giải thích điều gì đó, Diệp Gia vội vàng đặt đũa xuống: "Nương, tìm y phục cho tướng công. Đã đổi phòng mới, đồ đạc hẳn là sắp xếp , thật dễ tìm."
Dứt lời, Diệp Gia liền rời khỏi bàn, kéo Chu Cảnh Sâm gian phòng phía .