Lão vội vàng quyết định giá cả, mà chỉ truyền lệnh cho dâng ngon lên.
Trong lúc đàm đạo, nét mặt Trương quản sự giãn nhiều, tuy ông trực tiếp hợp tác với Diệp Gia, nhưng rõ ràng thái độ trở nên cận hơn. Ngẩng đầu canh giờ, vặn đến bữa trưa. Trương quản sự lịch sự mời Diệp Gia và A Cửu an tọa, còn hồ hởi khoe rằng nhà một đầu bếp nức tiếng nấu món thịt dê, Diệp Gia nán dùng bữa trưa và nếm thử tài nghệ.
"Giờ cũng còn sớm nữa, đúng lúc dùng bữa trưa. Diệp bà chủ cứ yên tâm, mã phu bên ngoài của sẽ chăm nom chu đáo."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia khẽ động mí mắt, việc hôm nay xong xuôi, nàng cũng chẳng cần vội vàng gì.
Quả thực, đầu bếp nhà Trình gia tài nấu thịt dê. Món thịt dê hầm mềm rục, thơm ngon lạ lùng. Diệp Gia ăn nhiều, nhưng A Cửu cạn chén ít cùng Trương quản sự. May mà nàng đưa A Cửu đến đây, nếu Trương quản sự uống rượu, nàng e cũng khó lòng ứng phó.
Thấy A Cửu uống nhiều rượu đến mà sắc mặt vẫn tỉnh táo, thậm chí còn bình tĩnh, Trương quản sự liên tục tán dương: "Tiểu quả tồi, tửu lượng mà tính tình cũng đáng quý, ắt là nên nghiệp lớn."
Diệp Gia tự nhiên cũng mỉm , theo lễ thượng vãng lai mà khen ngợi chất lượng rượu của Trương quản sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-310.html.]
Sau bữa rượu, Trương quản sự bày tỏ ý hợp tác với Diệp Gia. Nếu chỉ sự khác biệt về hương liệu, thì thể bán với giá thấp hơn. Chỉ cần hàng hóa dồi dào, đem bán ngoài ắt kiếm tiền. Trương quản sự dáng vẻ kiêu ngạo, nóng nảy của Diệp Gia, trong lòng khỏi tiếc nuối. Nghe nha đầu từng Tiểu Nhị Gia để mắt, nhưng cuối cùng hữu duyên vô phận mà về nhà khác.
"Diệp bà chủ hợp tác theo phương thức nào?" Đương nhiên, Trương quản sự mua đứt bộ. Chỉ cần mua hết hàng của Diệp Gia, bán với giá bao nhiêu ở Tây Vực cũng . ăn là chuyện lâu dài, nếu hợp tác, thể hiện sự chân thành.
Tất nhiên Diệp Gia chọn nhận hoa hồng. Việc mua đứt chỉ khi nàng cần tiền gấp, mà hiện tại trong tay nàng đang nắm hai nghìn lượng bạc, căn bản cần tiền nhanh chóng.
Trương quản sự nàng nhận hoa hồng. tỷ lệ hoa hồng cần thương lượng chi tiết. Tuy hàng hóa do bên nàng sản xuất, chi phí cũng do Diệp Gia chi trả, song các mặt hàng vận chuyển đến Tây Vực mới thể tiêu thụ. Hơn nữa, vật phẩm cửa hàng và khách hàng cũng thể bán . Nói cách khác, các món hàng của Diệp Gia thể bán bao nhiêu, kiếm bao nhiêu tiền, đều phụ thuộc thương dự và danh tiếng của hiệu buôn Trình gia ở Tây Vực.
Với sự tự tin , tiền hoa hồng thể nào thấp . Trương quản sự suy nghĩ một lúc, đưa tỷ lệ hoa hồng cho Diệp Gia là năm năm.
Mức phí đối với Diệp Gia là thể chấp nhận. Hàng hóa đều do bên nàng sản xuất, đương nhiên chi phí cũng do Diệp Gia chi trả. Nếu tỷ lệ hoa hồng là năm năm, thì các chi phí bỏ khiến Chu gia sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn so với Trình gia. Dù xưởng của nàng nhỏ, nhưng cũng thể kinh doanh một cách thiếu cân bằng như .
"Mức giá mà Trương quản sự đưa xem chừng thấp." Diệp Gia sớm liệu phi vụ ăn sẽ trải qua một cuộc thương lượng hề dễ dàng, bởi nàng hề nao núng: "Phương thức chế tạo xà phòng thơm thuộc về Chu gia bọn , chi phí bỏ cũng do Chu gia gánh vác. Trình gia quý vị chỉ phụ trách vận chuyển một chuyến, thế mà lợi nhuận thu về vượt xa cả bổn gia, thì Chu gia thà dứt khoát giao bộ việc kinh doanh cho quý vị còn hơn."